Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1200: Kế hoạch (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần áp chế cơn tức giận này lại hết sức, nghĩ ra biện pháp cứu vớt Lãnh Tiểu Lộ trong thời gian ngắn nhất.
Đi từ từ trên con đường đã vỡ nát, Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ, lẩm bẩm: "Yên tâm, cậu sẽ không cứ như vậy mà chết, nếu như không cứu được cậu, tôi sẽ để tất cả người ngoại lai, cộng thêm đại thế giới của bọn họ chôn cùng cậu."
Tiêu Trần về nhà ngồi ở sân đến hừng đông.
Khi trời sáng, rốt cuộc Hắc Phong nhớn nhác trở về.
"Ông nội nó chứ, sao mà phố Toái Thạch của lão tử lại bị nổ nát bét rồi."
"Để lão tử bắt được, heo gia đây lột mười tầng da của nó."
Từ rất xa Tiêu Trần đã nghe thấy âm thanh Hắc Phong chửi đổng.
"Hắc Phong, ở đây." Tiêu Trần hô lên.
Hắc Phong vừa nhìn thấy Tiêu Trần liền nước mắt nước mũi đầm đìa khóc lóc kể lể.
Tiêu Trần không có thời gian nói vớ vẩn với hắn ta, trực tiếp hỏi.
"Trên người ngươi có không có thứ gì, chỉ cần là cá nhân liền không còn cách nào cự tuyệt."
Hắc Phong cảnh giác nhìn Tiêu Trần: "Không có, bây giờ tôi là kẻ một nghèo hai trắng!"
Hắc Phong lập tức phát hiện ánh mắt đầy tơ máu của Tiêu Trần, nghi ngờ hỏi: "Làm sao thế Trần anh em, đêm qua làm gì rồi, ngủ không ngon?"
Tiêu Trần nói chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, thuận tiện nói ra ý nghĩ của chính mình.
"Con bà nó ông nội nó." Hắc Phong nghe xong tức giận nổi trận lôi đình.
"Đây chính là đồ đệ lão tử điều động nội bộ, ngay cả đồ đệ của lão tử mà cũng dám động tay, lão tử mà không nhét cớt đầy miệng hắn thì không thể. '
Hắc Phong mắng xong, đột nhiên đưa tay heo vào trong miệng của mình.
Tiêu Trần nhìn mà mắc ói: "Anh làm gì thế?"
"Lão tử không lấy chút gì áp đáy hòm ra thì có thể dẫn đám quỷ tham lam này ra sao?"
Hắc Phong móc một cái tu di giới tử ra từ trong miệng.
Hắc Phong đắc ý cười cười: "Trước đây lão tử đi vào hư không tìm anh, biết là phải gặp chút chuyện không may, sớm đã giấu tất cả gia sản trong thân thể rồi."
"Dù có bị đánh trở về nguyên hình, dựa vào những gia sản này, lão tử cũng sẽ có một ngày đông sơn tái khởi."
Tiêu Trần không còn gì để nói, con lợn chết này vẫn làm việc cẩn thận như thế, nói khó nghe một chút chính là lo trước ngó sau.
Trong cái nhẫn này chính là của cải của Hắc Phong ở Hạo Nhiên đại thế giới.
Với cá tính hàng này thích vơ vét khắp nơi, ngay cả Tiêu Trần cũng rất tò mò, rốt cuộc hàng này có bao nhiêu thứ tốt.
"Oanh Định Can Qua, Phá Giới Khí."
Vẻ mặt Hắc Phong dữ tợn lấy ra hai cây búa màu vàng.
Não Tiêu Trần chết máy tại chỗ, biết hàng này giàu có, nhưng vừa ra tay đã là Phá Giới Khí, mẹ nó hắn ta cũng quá giàu có rồi!
"Thế nào, đồ chơi này có tu sĩ nào có thể từ chối hay không?"
Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, thực lực lợn chết lúc ở Hạo Nhiên đại thế giới là nửa bước Vô Chỉ Cảnh.
Tuy hàng này đã sớm phá thực lực Vô Chỉ Cảnh, nhưng hắn ta không muốn đi vào Bất Quy Lộ, vẫn không bước vào Vô Chỉ Cảnh.
Bằng một nửa bước Vô Chỉ Cảnh mà lấy được Phá Khí Giới từ đâu.
Cho dù có Phá Giới Khí, một nửa bước Vô Chỉ Cảnh như hắn ta cũng không dễ sử dụng chứ!
Gương mặt Hắc Phong đắc ý, "Trước đây lão tử tìm trên trăm năm, bố trí đại trận Cửu Tiêu Lôi Kiếp ở gần Trọng Minh Tông, trực tiếp san bằng Trọng Minh Tông, chiến lợi phẩm của lần đó chính là nó."
Da mặt Tiêu Trần tử co quắp, quái vật lớn Trọng Minh Tông năm đó bị san bằng trong một đêm.
Việc này gây nên chấn động rất lớn, tất cả mọi người nghĩ Trọng Minh Tông làm ra quá nhiều chuyện xấu dẫn tới thiên phạt.
Không ngờ rằng người khởi xướng lại là Hắc Phong.
Việc này ngay cả Tiêu Trần cũng không biết, miệng lợn chết đúng là đủ chặt.
"Anh làm gì mà nổ luôn tông môn của người ta, chọc giận anh à?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Hắc Phong cười lạnh: "Đám chó con kia lại muốn bắt Thúy của tôi đi làm thú cưỡi, lão tử không nổ chúng thì nổ ai."
Tiêu Trần gật đầu, Thúy Hoa trong miệng Hắc Phong cũng là một con heo yêu, ngụ ở đỉnh núi sát vách Hắc Phong.
Chỉ là hình như Thúy Hoa không quá thích gặp Hắc Phong lắm, dùng một câu nói, Hắc Phong đang đơn phương.
Thực lực Thúy Hoa cũng là nửa bước Vô Chỉ Cảnh, lại là một người độc hành, không thích sống chung, bị người ta để ý cũng không kỳ lạ.
Tiêu Trần gật đầu, đây chính là xung quan giận dữ vì hồng nhan, án lệ điển hình.
Cho nên, không nên tùy tiện đi chọc đến một tên bị tình yêu hun cho hôn mê, có là một con heo cũng không được.
Còn có ngàn vạn lần không nên chọc tới một vị trận pháp tông sư, ngươi sẽ không biết có một ngày kia, tổ chim của mình bị thiên lôi bổ ra.
Tiêu Trần mang theo Oanh Định Can Qua, ngựa không ngừng vó chạy tới học viện tu hành của thành phố Minh Hải.

Bình Luận

0 Thảo luận