Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1022: Ngoài ý muốn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Lúc này, màu sắc trên người Tiêu Trần đã biến thành một màu đen mờ ảo.
"Bùm!"
Đúng lúc này, một luồng tử khí quái dị đột nhiên từ trong lỗ động lớn kia phun ra.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Vực bị nhuộm thành màu đen.
Một bóng dáng chậm rãi bước ra khỏi cái động lớn.
Hắc Phong hai mắt sắp trừng ra: "Bàn Cổ Tà Tương."
Người này chính là Bàn Cổ Tà Tương bị Tiêu Trần đánh tan.
Bởi vì gã sinh ra trong ác niệm, vẫn sống sót trong tử khí, muốn hoàn toàn giết gã thì chỉ có thể ném gã vào một nơi sạch sẽ.
Nhưng trên đời này không có nơi nào sạch sẽ cả, cho nên như lời Tiêu Trần ma tính đã nói, tên này giết mãi không chết.
Sau khi bị Tiêu Trần ma tính đánh tan, gẵ vẫn luôn ở đây ngưng tụ thân thể.
Và Tứ Tượng Thi Quỷ này là do Bàn Cổ Tà Tương tìm được, hơn nữa đã trải qua cải tạo sáng tạo ra.
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn mấy người, cũng giật mình.
Gã vừa mới ngưng tụ xong thân thể, tại sao gặp lại nữa?
"Mấy vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn chăm chú vào Tử Thần.
Cảm giác mà nữ tử này tạo cho gã thật sự không tốt lắm, có một loại áp lực cực hạn.
Loại cảm giác áp lực này, gã biết rất rõ, chính là cảm giác áp lực do tử vong mang lại.
Tử Thần không biết ân oán giữa Bàn Cổ Tà Tướng và mấy người, cho nên ngoài những đề phòng cần thiết, không hề tỏ ra thù địch.
"Công tử nhà tôi vô tình bị trúng độc, tôi cần phải đi vào tìm thuốc giải, ông có thể để cho tôi vào không?"
Lúc này Bàn Cổ Tà Tương mới nhận ra sự khác thường trên cơ thể Tiêu Trần.
Là một lão quái vật đã sống vô số năm, Bàn Cổ Tà Tương liếc qua đã biết chuyện gì đang xảy ra với Tiêu Trần.
"Có thể."
Bàn Cổ Tà Tướng mỉm cười, rõ rành mở đường.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên làm khó dễ, chân phải đột nhiên nhấc lên, ầm ầm giẫm xuống.
"Ầm!"
Toàn bộ động lớn lập tức sụp đổ ngay sau khi bị giẫm.
Những vết nứt cực lớn lan tràn khắp mặt đất.
"Ầm ầm, ầm ầm!"
m thanh trầm đục cực lớn không ngừng truyền đến từ đại địa bên dưới.
Bốn ngọn núi xung quanh rõ ràng bắt đầu không ngừng hạ xuống.
"Mi dám, nghiệt súc."
Tử Thần toàn thân run lên, Tử Triều xung quanh đang dâng trào điên cuồng.
Những con sóng khổng lồ lao thẳng lên trời, treo lơ lửng trên không trung, giống như một dòng sông ngược lớn.
"Lợi hại, lợi hại."
Bàn Cổ Tà Tướng âm hiểm cười vài tiếng: "Ngài có lẽ là Tử Thần đại nhân nhỉ, chậc chậc, đẳng cấp thần linh của ngài không phải là thứ tôi có thể đánh bại bây giờ."
"Nhưng tên nhóc con đó dường như sắp chết rồi. Cô muốn cứu người hay muốn giết người đây?"
Bàn Cổ Tà Tướng cười lớn, bỏ đi một cách ngạo mạn.
"Nếu công tử nhà ta có chuyện gì không hay xảy ra, chắc chắn ông sẽ nghiền xương thành tro."
Tử Thần nghiến răng đột nhiên vung tay, cứa động bị giẫm sụp lộ ra một cái khe hở.
"Không còn kịp rồi, cứ ném Trần Ca Nhi vào đi, nếu may mắn có thể có cơ một đường sống sót."
Hắc Phong gầm lên, cắt móng heo của mình.
Máu vàng điên cuồng tuôn ra.
Hắc Phong nhỏ một lượng lớn máu vào miệng Tiêu Trần, không ngừng hô hào trong miệng.
"Thiên linh linh, địa linh linh, máu của heo gia nếm qua Cửu Diệp linh chi đấy, dù thế nào cũng có chút tác dụng giải độc."
Máu vàng của Hắc Phong vừa lọt vào miệng Tiêu Trần.
Những đốm hoa mai đen trên cơ thể Tiêu Trần rõ ràng đã mờ đi rất nhiều, dường như có tác dụng ức chế rất lớn.
Nhưng mặt heo vàng Hắc Phong dần dần xanh mét.
"Nhanh, nhanh, đưa Trần Ca Nhi xuống, máu của tôi không chống đỡ được bao lâu, nếu dược hiệu hết tác dụng, độc tính Thất Sắc Dị Thai phản công, chỉ sợ đến lúc đó mọi chuyện sẽ xong mất."
Hắc Phong tinh thông dược lý nhìn thấy cảnh này càng trở nên lo lắng hơn.
Nhưng giờ phút này, khắp đại địa đột nhiên điên cuồng rung động.
Một vết nứt khổng lồ giống như một cái miệng rộng khát khao lan tràn đến khu vực này một cách điên cuồng.
Rõ ràng, đây là Bàn Cổ Tà Tương vừa rời đi đang giở trò quỷ.
"Thằng chó súc sinh, tao xxx." Hắc Phong tức giận chỉ muốn chửi thề.
"Các người đem Trần Trần xuống dưới, tôi sẽ ở bên ngoài củng cố khu vực, đề phòng tên vừa rồi."
Tử Thần nhanh chóng nhìn rõ tình thế bây giờ.
Nếu tất cả mọi người đều đi xuống, đến lúc đó có thể sẽ bị người ta một mẻ hốt gọn.
Nhất định phải có người canh giữ ở trên, ổn định đại địa đang sụp đổ, còn phải đề phòng Bàn Cổ Tà Tương đột nhiên làm khó dễ.
Ngoài Tử Thần, không có người thứ hai có thực lực này.
Tử Thần không dài dòng, lập tức nhét Tiêu Trần vào trong cửa động nhỏ hẹp.
"Oa... chờ một chút." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn thấy hành động của Tử Thần, sợ hãi khóc lớn lên.
Nhưng Tử Thần không để ý đến con bé này.
"Bịch!"
Sau khi rơi xuống một lúc lâu mọi người mới nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Độ sâu của cái động này vượt xa sức tưởng tượng của mấy người.

Bình Luận

0 Thảo luận