Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 727: Võ đạo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Không có kinh mạch, mặc dù là Tiêu Trần cũng không có cách nào bước vào con đường tu hành.
Kiểu này rất giống Tiêu Trần là một đầu bếp năm sao, có thể làm ra cả bàn thức ăn ngon, vấn đề là không có nguyên vật liệu, cũng không thể dùng tay biến ra.
Tiêu Trần càng nghĩ, cuối cùng quyết định tu võ đạo Võ Vô Địch.
Quẳng việc tu hành đi, trực tiếp đi lên con đường dùng thân chứng đạo.
Đây là con đường tốt nhất cho Tiêu Trần hiện tại, cũng là con đường duy nhất có thể lựa chọn.
Võ đạo cực kỳ đặc biệt, con đường này cực kỳ gian nan.
Quá trình rèn luyện gân cốt thống khổ mãnh liệt, căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người đi võ đạo không phải bị kẻ địch giết chết mà là đang trên võ đạo thì bị đau đến chết tươi đấy.
Hơn nữa võ phu đạt được cảnh giới nhất định sẽ có chướng ngại rất lớn.
Ví dụ như tu sĩ Kim Đan Cảnh, tu sĩ ở cảnh giới này chỉ cần kết đan, cũng không cần cân nhắc đến những thứ khác.
Chỉ cần kết thành kim đan, thì có thể tính toán tiến dần từng bước.
Mà võ phu lại không giống như vậy, phải căn cứ từ võ đạo của mình, lựa chọn ngưng tụ một thân đảm phách.
Đảm phách là vật huyền diệu khó giải thích, nếu như không hiểu rõ võ đạo của chính mình, rất nhiều võ phu dùng cả đời cũng không tìm được phương pháp.
Mà có vài võ phu cực kỳ tỉnh táo trên con đường chân chính của mình, có thể ngưng tụ đảm phách trong thời gian rất ngắn.
Tiêu Trần nhớ rõ, Võ Vô Địch trong cảnh giới này chỉ dừng lại một ngày là đã phá cảnh được rồi.
Thứ Võ Vô Địch ngưng tụ chính là một thân "Chiến Thần đảm", chỉ hai chữ đã có thể đánh đến nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh.
Một Võ Vô Địch có thể đánh một đám, cái này là chỗ khủng bố của võ phu.
Chỉ cần có thể thành công, sức chiến đấu của võ phu có thể trực tiếp được ngầm mặc nhận là cao nhất so với tu sĩ cùng cấp bình thường.
Ngay cả kiếm tu có sát lực mạnh nhất, khi chống lại võ phu chỉ cần bị áp sát, một cái bạt tai đã đủ lấy mạng.
Con đường võ phu này rất khó đi, một vạn người đi võ đạo, đến cuối cùng chỉ còn một người có thể kiên trì cũng đã không tệ rồi, đây cũng là nguyên nhân võ phu cực kì thưa thớt.
Phàm là có biện pháp thì sẽ không có ai nguyện ý đi võ đạo.
Nhưng mà đồng thời, chiến đấu của võ phu sức cũng là mạnh nhất đấy, chỉ cần có thể tiến vào Thần Nhất Cảnh là mặc quân ngao du thiên địa to lớn rồi.
Nếu hiện tại Tiêu Trần chỉ có thể lựa chọn đi võ đạo, như vậy cũng không thể trì hoãn thêm nữa.
Dù sao hắn còn có ước hẹn một ngàn năm.
Muốn thành Đế trong ngàn năm, đối với Tiêu Trần mà nói mặc dù có kinh nghiệm thành Đế nhưng muốn thành Đế trong thời gian ngắn cũng là một nhiệm vụ mà khả năng hoàn thành là rất nhỏ.
Hơn nữa hiện tại hắn chỉ có thể đi một đường là võ đạo, điều này cũng làm gia tăng không ít độ khó.
Quan trọng nhất là trong lịch sử hình như không có tiền lệ dùng võ thành Đế.
Tiêu Trần sắp sửa đạp vào một nơi chưa từng có người đi qua.
"Võ Đế sao? Cái danh xưng này thật là dễ nghe." Tiêu Trần mở miệng cười cười.
Nhìn Tiêu Trần cười ngây ngô, trong lòng mọi người đều hơi chua xót.
Ngày xưa thiên phú tuyệt thế chấn động đại lục, Hỗn Độn kiếm thể, ngày nay thì ngay cả con đường tu hành cũng không thể nhìn được.
"Các chị đẹp, từ hôm nay trở đi, tôi phải bắt đầu tu hành, về sau đừng có đến quấy rầy tôi nữa."
Vẻ mặt Tiêu Trần đứng đắn nhìn mọi người, kết quả trên mông đít đã trúng một phát của Bạch Tử Yên.
Tiếp đó cả người hắn bị Bạch Tử Yên ôm lấy, đi về phía gian phòng cỏ tranh.
"Đến lúc ăn cơm rồi."
"Phụt."
Tiêu Trần thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
...
Trải qua hai ngày mạnh mẽ giải thích, rốt cuộc các mẹ của Tiêu Trần cũng nửa tin nửa ngờ gật đầu đồng ý, để cho Tiêu Trần tu võ đạo.
Rất rõ ràng bên trong Bất Chu giới cũng không có hệ thống tu hành võ đạo.
Đối với võ đạo mà Tiêu Trần nói, mọi người chỉ xem như Tiêu Trần hồ ngôn loạn ngữ.
Nhưng các cô lại không đành lòng giội tắt nhiệt tình của Tiêu Trần, mọi người chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên điều kiện là mỗi t ngày phải có một người nhìn Tiêu Trần mười hai canh giờ.
Với tư cách là một con gà yếu, Tiêu Trần làm gì có quyền lựa chọn, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, để cho các mẹ trông coi mình.
...
"Hôm nay thời tiết tốt nắng ráo sáng sủa, phong cảnh khắp nơi thật đẹp..."
Sáng sớm Tiêu Trần bắt đầu đứng trên đỉnh núi gào thét.
Hôm nay người phụ trách trông coi Tiêu Trần chính là Bạch Tử Yên.
Mặt mũi Bạch Tử Yên tràn đầy vạch đen nhìn thân thể mập mạp của Tiêu Trần, thằng nhóc này sau khi sống lại thì hình như tinh thần không bình thường cho lắm.
Không chỉ nói chuyện gầm gầm gừ gừ, có đôi khi hành vi cũng quái dị vô cùng.

Bình Luận

0 Thảo luận