Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 260: Đại Đế xin tự trọng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu Long Nhi, cô không thể cười một cái sao? Coi như là giả bộ cũng được!" Lông mày cô gái nhảy vài cái, trên mặt lại càng lạnh lùng, còn thiếu nước viết hai chữ ghét bỏ trên mặt.
Đúng lúc này, mọi người quỳ gối một bên hình như cảm giác được áp lực giảm bớt không ít.
Có người chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn xem xem rốt cuộc hiện tại là tình huống như thế nào.
Đôi mắt cô gái nghiêng qua nói: "Các ngươi không biết cách tôn kính tối thiểu nhất đối với một vị Đại Đế."
Cô gái vừa dứt lời, mấy người muốn ngẩng đầu, đột nhiên cảm giác trên đầu bị đánh một cái, cả đầu nặng nề xuống, sau đó nện vào trong đất.
Những người quỳ ở đây, ai cũng tự nhận là chiến lực "Cao cấp nhất" thế giới này, từng người hô phong hoán vũ một quốc gia, muốn cái gì có cái đó, đều là nhân vật làm mưa làm gió đã quen.
Nhưng bây giờ lại chẳng qua một câu của cô gái, lại để quỳ thì quỳ, để dập đầu thì dập đầu, đây là hạng con mẹ gì gì, điều này làm sao mà lòng tự trọng cao ngạo bọn họ chịu được.
Chỉ là người trước mắt quá mức quỷ dị, mau rời khỏi đây mới là quan trọng nhất, sau khi xác nhận ánh mắt, tâm tư mọi người nhất trí, quyết định mạnh mẽ phá vòng vây để rời khỏi.
Tiêu Trần nhìn cô gái, đỡ trán: "Vẫn luôn là cái tính thối như vậy, luôn muốn duy trì uy nghiêm Đại Đế của mình."
Tiêu Trần cười ha ha: "Ờm, Tiểu Long Nhi, thế giới này không phổ biến quỳ xuống, chúng ta đều chú ý đến một điều, dân chủ, bình đẳng, hơn nữa gần đây tôi chú ý việc lấy đức phục người."
Cô gái nhìn Tiêu Trần nói: "Người trên thế gian đều sợ uy không sợ đức."
Tiêu Trần che mắt mình: "Được rồi, được rồi, đã bao nhiêu năm, vẫn luôn là bộ dạng dầu muối không ăn như vậy."
Tiêu Trần nhìn khuôn mặt cô gái đầy vết nứt như là đồ sứ vỡ, rất là đau lòng vươn tay, muốn vuốt ve qua một phát.
"Sao lại bị tổn thương nghiêm trọng như vậy?" Tiêu Trần đau lòng nói.
Kết quả tay Tiêu Trần vừa vươn ra, cô gái dùng câu "Đại Đế xin tự trọng", chắn Tiêu Trần lại.
Tiêu Trần bất đắc dĩ thoáng cái lại ngồi trên mặt đất, trong miệng cằn nhằn liên miên nói: "Tôi biết rõ Tiểu Long Nhi không chào đón tôi, chê tôi không có uy nghiêm Đại Đế, chê tôi cả ngày cà lơ phất phơ."
"Chê tôi không có khí khái nhìn rõ thiên địa vạn vật, ghét bỏ tôi không có khí phách chỉ tay là đồ thiên."
Tiêu Trần có chút tủi thân nhìn cô gái nói tiếp: "Nhưng tôi là con người, không có khả năng giống như hai tên nhóc kia, tôi có thất tình lục dục đấy, tôi có hỉ nộ ái ố đấy."
Nghe lời Tiêu Trần nói, thần sắc trên mặt cô gái hòa hoãn rất nhiều.
Nhìn thấy thần sắc cô gái thay đổi, Tiêu Trần rèn sắt khi còn nóng nói: "Tiểu Long Nhi, cô để cho tôi hôn một cái thôi, cô không biết cô rất đẹp à."
"U oa!" Tiêu Trần quệt mồm, muốn ấn lên trên mặt cô gái.cô gái đầy đầu hắc tuyến, quả nhiên là mặt hàng đạp trên mũi.
Cô gái hung hăng nắm nắm đấm, thật muốn đi tới hạ một đấm xuống, nhưng cuối cùng cô gái lại cắn răng, lại nói câu "Đại Đế xin tự trọng."
Đúng lúc này, trong đám người quỳ trên mặt đất đột nhiên bộc phát ra một luồng hào quang chói mắt, trên tay mỗi người đều cầm bảo bối giữ nhà của mình.
Dưới sự thúc dục toàn lực của bọn họ, những bảo vật này phát ra các loại hào quang, những hào quang này hội tụ lại một chỗ rồi xông thẳng lên trời.
Rõ ràng uy áp vô hình dưới sự xung kích của hào quang đã tiêu tán không ít, đón lấy từng bóng người phóng lên trời.
Tiêu Trần nhe răng: "Con mẹ nó, mấy kẻ đệch mợ này đều muốn chết tích cực như vậy sao?"
Vốn cô gái đã hòa hoãn sắc mặt không ít, đã lập tức lạnh xuống.
"Thế nhân đều sợ uy không sợ đức, Đại Đế nhân từ không có nghĩa là có thể mạo phạm."
Cô gái giơ tay phải lên, nắm chặt hư không.
Toàn bộ Phong Thần Nhai kịch liệt lay động dưới nắm chặt của cô gái.
Ba người Từ Kiến Quân cảm nhận được này lay động kịch liệt, muốn đứng lên chuẩn bị chạy nạn.
Kết quả vừa có động tác, trong người Tiêu Trần bay ra ba cái ảo ảnh, ba cái ảo ảnh này trực tiếp rơi lên ba người họ, vẫn luôn giẫm ba người trên mặt đất không thể động đậy.
Đúng lúc này giọng nói của Tiêu Trần vang lên trong đầu bọn họ: "Đừng lộn xộn, nằm trên mặt đất giả chết là được. Nếu như để cho Long nhi nhà tôi bắt được thì đến cả tôi cũng khó có thể bảo vệ các người, với lại tận lực không nói, nói nhiều sai nhiều."
Ba người khẽ gật đầu, ảo ảnh trên người bọn họ lập tức tán đi, hình như cô gái có phát giác, quay đầu lại nhìn Tiêu Trần.
"Tôi có một con lừa nhỏ, tới bây giờ tôi cũng không cưỡi..." Tiêu Trần gượng cười, hết nhìn đông tới nhìn tây, trong miệng hết hát rồi ca.
Tổ ba người nằm trên mặt đất giả chết trông thấy cô gái quay đầu lại, rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

Bình Luận

0 Thảo luận