Bạch Sương bất đắc dĩ liếc nhìn cô gái, hỏi: "Tiểu công chúa, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám Thiên Tinh Luân Hồi." Cô gái không hiểu vì sao Bạch Sương lại hỏi chuyện này.
"Còn quá nhỏ, em cái gì cũng không biết." Bạch Sương lắc đầu.
Cô gái trợn mắt giận dữ, còn nhỏ gì chứ, cô cảm thấy như mình đã sống lâu lắm rồi.
Bạch Sương trêu đùa: "Một Thiên Tinh Luân Hồi ở Điếu Trận khoảng 100 triệu năm, mười tám Thiên Tinh Luân Hồi, như vậy em miễn cưỡng có thể tính là lão quái vật trong Điếu Trận rồi."
"Đáng ghét, lão quái vật gì chớ, khó nghe quá đi à." Cô gái thở phì phì làm nũng.
"Được rồi, không trêu em nữa." Bạch Sương vừa nói vừa chỉ vào biển mây đen đằng xa.
"Có ba Điếu Trận lớn ở Vô Ưu Giới, Bá Hạ Điếu Trận của tôi là Điếu Trận lớn nhất, có lẽ em cũng biết điều đó rồi!"
Cô gái gật đầu, Bá Hạ Điếu Trận cực kỳ nổi tiếng trong Vô Ưu Giới, điếu phí là một khoản tài phú không thể đo lường được.
Có vô số ngư dân tấp nập đến đây mỗi ngày, chỉ riêng phí đánh bắt đã là một khoản tài phú không thể đếm xuể.
"Vậy em có biết những ao cá này đến như thế nào không?" Bạch Sương hỏi.
Cô gái khẽ nhíu mày: "Không phải do chị tự chế tạo hả?"
"Phụt..." Bạch Sương nở nụ cười: "Cho dù ba của em cũng không có khả năng chế tạo ao cá đâu."
Cô gái cực kỳ thông minh, hiểu ngay: "Ý của chị là mấy cái ao cá này đều là hình thành tự nhiên đúng không?"
Bạch Sương gật đầu: "Chưa nói đến sự rộng lớn của ao cá, chỉ muốn xây dựng một ao cá đầy đủ pháp tắc hoàn chỉnh, hơn nữa ao cá này phải có năng lực tự biến đổi bản thân, điều này gần như không thể."
"Thật ra, nếu ba của em sẵn sàng từ bỏ gia tài bạc triệu của mình, có lẽ vẫn có thể xây vài cái ao cá như thế này đấy." Bạch Sương nói, lại bắt đầu trêu chọc.
Cô gái nghe xong gãi gãi đầu đáng yêu. Quả thật cô có chút không để ý đến chuyện bên ngoài, thậm chí cô còn không hiểu loại chuyện này.
"Kỳ thật những ao cá này trước đây không có người quản lý, cũng không có người tới câu cá." Bạch Sương vừa nói vừa phe phẩy cây quạt.
"Nhưng một ngày nọ, có vấn đề lớn đã xảy ra."
"Vấn đề?" Cô gái cảm thấy chính mình có chút ngốc nghếch, cái gì cũng không biết.
"Ừ, vấn đề lớn." Bạch Sương gật đầu: "Trong Điếu Trận xuất hiện một con quái vật, hơn nữa con quái vật này cũng leo lên bờ. Trận tai họa lớn một trăm nghìn Thiên Tinh Luân Hồi lúc trước có lẽ em đã từng đọc ở trong sách rồi đúng không?"
Cô gái gật đầu, đó là một tai họa lớn lâu lắm rồi. Trong sách chỉ ghi lại tai họa lớn đó là do một vị cường giả cấp minh tinh gây ra, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không ghi hề ghi chép.
"Chẳng lẽ cường giả cấp minh tinh chính là quái vật bò ra khỏi Điếu Trận hả?" Cô gái có chút không thể tin được.
Cường giả cấp minh tinh là một sự tồn tại cực kỳ hiếm hoi trong toàn bộ Vô Ưu Giới.
Mỗi cường giả cấp minh tinh đều phải trải qua gian khổ, tích lũy vô số năm tháng, khí thế cường đại, là người mạnh nhất đại khí vận.
Cô gái không thể tưởng tượng được làm thế nào mà một con quái vật bò ra khỏi ao cá lại có thể đạt đến loại cảnh giới như vậy.
Bạch Sương nói tiếp: "Sau tai họa lớn kia, ao cá đã trở thành trọng điểm đề phòng của Vô Ưu Giới. Tiểu công chúa, em là người có một tấm lòng nhân hậu nên chưa bao giờ nhìn thấy cá trong ao cá phải chịu đựng nỗi thống khổ phi nhân tính này. Nhưng chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Nỗi đau khổ do tai họa lớn kia để lại thực sự quá sâu sắc."
Cô gái không biết phải trả lời như thế nào, lòng tốt mách bảo cô làm vậy là sai, nhưng xét về đại cục thì điều này là cần thiết.
"Không có phương pháp xử lý thỏa hiệp nào sao?" Cô gái hơi không đành lòng: "Dẫn độ người mạnh nhất trong số những ao cá đó về Vô Ưu Giới, coi như là làm đại công đức rồi mà!"
"Không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm."
Chỉ trong tám chữ, mọi ý nghĩ của cô gái đều bị cắt đứt.
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô gái, Bạch Sương có chút không đành lòng.
"Em còn quá nhỏ, em lớn lên dưới sự che chở của lão thành chủ, Vô Ưu Giới lại an nhàn thoải mái. Em chưa từng trải qua nhiều chuyện nên không hiểu thôi."
"Được rồi, tiểu công chúa, em mau trở về đi. Gần đây đừng đến chỗ của tôi nữa. Cái ao cá này gần đây rất hung ác. Tôi nghi ngờ kẻ suýt chút nữa giết tôi có thể đã trở về rồi."
Bạch Sương xoa xoa đầu cô gái, thúc giục cô gái rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc này, một cảm giác bị theo dõi nảy lên trong lòng các cô.
Bạch Sương giương mắt nhìn lên, thấy một đôi mắt cực lớn, hư ảo xuất hiện trong biển mây đen vô tận.
Đôi mắt này lúc đầu có chút mê mang, nhưng nhanh chóng chuyển thành khiếp sợ, cuối cùng khôi phục sự lạnh lùng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận