Hắc Phong toàn thân khẽ run rẩy, nhìn theo ánh mắt của Tiêu Trần thì phát hiện sự khác thường xung quanh, cả heo đều đứng hình.
Ác chi hoa màu đen lơ lửng trên không trung, nụ hoa to bằng nắm tay nhẹ nhàng nhúc nhích, như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng Thủy thần kích đã biến mất.
Có một bóng người cao lớn đang đứng ở bên kia Ác chi hoa.
Màn sương đen bao trùm lấy hắn ta, không thể nhìn rõ hình dạng.
Nhưng sự không thể diễn tả này lại khiến người khác cảm thấy toàn thân lạnh băng, ác ý ngút trời.
Và cả uy áp khủng bố dường như có thể đè sập thiên địa, đều đang thể hiện rõ thân phận của hắn ta, Bàn Cổ Tà Tướng.
Một đôi mắt đỏ tươi sáng lên sau màn sương đen, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Một cảm giác như bị một con sói đói nhìn chằm chằm ngay lập tức tập kích lên toàn thân Tiêu Trần, cảm giác tựa như bị xem là "đồ ăn" này khiến Tiêu Trần nhíu mày.
Bên tay phải của Ác chi hoa là một mỹ nữ tuyệt thế cầm thất thải thần kiếm, chính là Phong Linh Nhi lúc trước tiến vào trong núi.
Khoé miệng Phong Linh Nhi có một vệt máu, hơn nữa khí tức của nàng có chút rối loạn, có vẻ như bị thương không nhẹ.
Còn bên trái Ác chi hoa là một quả cầu trắng khổng lồ, chính là hồ ly chín đuôi kia.
Lúc trước, khoảnh khắc khi sóng xung kích va chạm, cái đuôi phía sau nữ tử tự động bảo vệ nàng.
Quả cầu được tạo thành bởi cái đuôi đã rách nát, có vẻ như dưới làn sóng xung kích khủng bố, nữ tử có thể đã bị trọng thương.
Lúc này, những cái đuôi kia từ từ nới lỏng, thời gian dần trôi, bóng dáng nữ tử xuất hiện, mặc dù có chút tổn thương, nhưng dường như không phải không nghiêm trọng gì.
Quốc gia hùng vĩ phía trên bầu trời đã biến mất, nữ tử thất vọng nhìn Tiêu Trần, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Tổng cộng có bốn người kể cả Tiêu Trần, vừa vặn chia thành bốn hướng vây quanh Ác chi hoa sắp nở rộ ở giữa.
Mặt trăng máu trên bầu trời lúc này cũng ẩn núp mất, cả bầu trời đêm chìm trong bóng tối, tối đến mức xoè bàn tay không trông rõ năm ngón.
Thiên địa chìm vào im lặng lạ thường, chỉ có nước biển phía dưới đang điên cuồng gầm thét.
Bầu không khí quỷ dị không ngừng lan tràn, giống như một con rắn độc đang chờ cơ hội, chỉ đợi thời khắc thích hợp sẽ bạo phát giết người.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ác chi hoa ở giữa.
Nhìn nụ hoa đang vặn vẹo, Tiêu Trần biết rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.
"Lát nữa ta sẽ cầm chân Bàn Cổ Tà Tướng và con hồ ly kia. Ngươi hãy tìm cơ hội rời khỏi đây. Nơi này đã trở thành nơi thị phi, không thể lưu lại nữa."
Giọng nói của Phong Linh Nhi vang lên trong nội tâm Tiêu Trần. Nghe giọng nói hơi suy yếu của nàng, Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
Giọng điệu của Phong Linh Nhi trở nên lo lắng: "Ngươi phải nghe lời tỷ tỷ, ngươi không giúp được gì ở đây cả, không thể ở lại chỗ này nữa, sẽ mất mạng vô ích."
Tiêu Trần xua tay, cắt ngang lời của Phong Linh Nhi.
"Ca của ngươi đã gả ngươi cho ta làm con dâu rồi, nếu ngươi ngỏm củ tỏi, ta đi đâu tìm con dâu xinh đẹp như vậy chứ."
"Ngươi nói cái gì?" Phong Linh Nhi sửng sốt.
"À! Ta nói, ta là đàn ông, sao có thể trốn phía sau lưng nữ nhân được."
Tiêu Trần lại bắt đầu nói hưu nói vượn rồi.
"Ngươi còn nhỏ, không thể coi là đàn ông." Phong Linh Nhi dở khóc dở cười, bầu không khí căng thẳng lúc này cũng dịu đi đôi chút.
Tiêu Trần nhìn đũng quần của mình, giả vờ nghiêm trọng gật đầu: "Bây giờ nhỏ thật."
Phong Linh Nhi nhìn thấy vậy vẻ mặt đầy hắc tuyến, thằng nhãi lưu manh này.
Tiêu Trần nhìn Bàn Cổ Tà Tướng đang bị sương mù đen bao phủ phía đối diện, khẽ cau mày.
Không biết tên này đã bị trấn áp bao nhiêu năm, đến tận bây giờ mà vẫn còn loại thực lực này, chắc hẳn thực lực của hắn thời kỳ đỉnh phong có lẽ không thể nào đo lường được.
Hiện tại sự chú ý của Bàn Cổ Tà Tướng hoàn toàn đổ dồn vào Ác chi hoa, hoàn toàn không đặt ba người còn lại vào mắt.
Tiêu Trần khẽ quay đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, đó là nơi đám người Lưu Tô Minh Nguyệt đang ở.
Nếu Bàn Cổ Tà Tướng lấy được Ác chi hoa, rồi đi gây sự với Lưu Tô Minh Nguyệt, có lẽ lúc đó sẽ không ai có thể ngăn cản được.
Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, hắn không thể rút lui, vì tiểu nha đầu kia, dù thế nào đi nữa hắn cũng phải liều mạng.
Phong Linh Nhi nhìn Tiêu Trần, một linh cảm xấu hiện lên trong đầu nàng.
"Ngươi đừng lộn xộn..." Phong Linh Nhi còn chưa nói hết lời.
Đột nhiên Tiêu Trần đã có động tác.
Tiêu Trần duỗi ngón trỏ tay phải ra, chỉ thẳng vào Bàn Cổ Tà Tướng.
Tiêu Trần ngoắc ngoắc ngón trỏ, hét lên với một giọng điệu cực kỳ thiếu đòn: "Ngươi lăn tới đây đêê!"
Thiên địa bỗng rơi vào trong im lặng quỷ dị, hồ ly chín đuôi và Phong Linh Nhi đều đứng hình nhìn Tiêu Trần.
Chỉ có một ý nghĩ hiện lên trong đầu của hai nàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận