Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 501: Trở lại thí trấn Lạc Thạch (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Trong câu lạc bộ tư nhân xa hoa bậc nhất thành phố H, một thanh niên với vẻ ngoài có phần âm nhu đang ngồi trong một phòng riêng sang trọng với khuôn mặt lạnh lùng.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
Một lão già bước vào phòng riêng, lão ta cười nịnh nọt nhìn thanh niên: "Lão tổ, bọn con đã tìm được người theo ý của ngài."
Người thanh niên gật đầu, cũng không nói gì.
Thấy vậy, lão già vỗ tay, một cô gái trẻ được đưa vào phòng riêng.
Cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào nhưng trên mặt lại đẫm nước mắt, trông hơi đáng thương.
"Đây là thân thể xử nữ cực âm." Người thanh niên gật đầu hài lòng và búng một viên dược hoàn nhỏ màu xanh vào tay lão già.
Lão già như nhặt được bảo vật, thân thể không khỏi khẽ run lên.
"Cút!"
Người thanh niên lạnh lùng nói một tiếng, lão già giống như một con chó xù, cẩn thận ra khỏi phòng riêng.
Người thanh niên đứng dậy, đưa tay bóp cằm cô gái, rồi nhìn trái nhìn phải như nhìn một món hàng.
Khuôn mặt cô gái rưng rưng, nhưng không dám chống cự gì, ai cũng biết kết cục nếu không vâng lời nhà họ Việt ở thành phố H.
Cô còn có một đứa em trai sống nương tựa lẫn nhau, vì em trai cô, cô còn không dám thở mạnh.
Người thanh niên cởi áo, cô gái nhìn thân thể người thanh niên trước mặt, đột nhiên lùi lại hai bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Con mắt, trên người thanh niên này tràn đầy những Con mắt.
Dục vọng tỏa ra từ những Con mắt này khiến cả người cô gái run như cầy sấy.
Sự ham muốn trần trụi không che đậy đó khiến cô gái như rơi vào một hầm băng.
"Cầu xin anh, cầu xin anh, xin anh thả tôi ra được không?"
Nhìn vào những Con mắt đó, tâm trí của cô gái cuối cùng cũng sụp đổ, cô không thể không cầu xin.
Thanh niên lại giống như dã thú, nhìn chằm chằm thân thể trẻ đẹp của cô gái, trong mắt hiện lên tia lửa nóng bỏng.
...
Tiêu Trần đang đứng trên đường phố của thành phố H. Thực ra muốn tìm một ai đó rất dễ. Hắn chỉ cần bắt một ai đó của nhà họ Việt và sưu hồn một phát là được.
Nhưng Tiêu Trần cảm thấy làm vậy quá phiền phức, có phương pháp nhanh chóng và tiện lợi hơn.
Thân thể Tiêu Trần chấn động, tử khí trên người hắn lập tức bao phủ mặt đất, một đám Minh Trùng cỡ bằng nắm tay nhảy ra từ tử khí.
Người đến từ nơi không biết đó có tu vi cao hơn người ở này rất nhiều, có thể dễ dàng phân biệt được họ.
Đối với Tiêu Trần, nó không khác gì bật một cái bóng đèn một kilowatt lớn trong bóng tối.
Đội quân Minh Trùng trùng trùng điệp điệp kéo đến mọi ngóc ngách của thành phố.
"Lúc nào mình có thể mở cánh cổng của Minh Phủ và triệu hồi những Minh Trùng thực sự, vậy thì chơi mới vui."
Nhìn đội quân côn trùng trùng trùng điệp điệp hùng hậu, Tiêu Trần không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đó.
"Vãi thật, tởm kinh." Nghĩ đến lũ côn trùng chảy nước dãi đầy đường, Tiêu Trần không khỏi chửi thầm một câu.
Mặc dù Minh Trùng thật không khác mấy so với ảo ảnh Tiêu Trần biến hóa ra, nhưng Minh Trùng sống có biệt danh là "Trùng nước bọt", cả ngày chảy nước dãi trông rất ghê tởm.
"Đ* má, cái quái gì vậy?"
Chẳng mấy chốc đã có phản hồi từ Minh Trùng, Tiêu Trần không thể không mắng một câu khi nhận được tin tức từ chúng.
Tiêu Trần đột ngột đứng dậy từ mặt đất rồi đi thẳng về phía câu lạc bộ tư nhân xa hoa kia.
Trong phòng riêng, người thanh niên miệng đầy nước bọt, nhỏ từng giọt trên thảm.
Đôi mắt che kín tơ máu của gã, trông vô cùng phấn khích.
Người thanh niên chảy nước miếng lao vào cô gái, nhưng lúc này, đầu óc của người thanh niên dường như không được tỉnh táo, động tác của gã có vẻ hơi chậm, cô gái vậy mà lại tránh được gã.
Bây giờ, nói gã là một con dã thú còn đúng hơn là một con người.
Mặc dù cô gái tránh được người thanh niên nhưng cổ áo của cô đã bị tay của thanh niên chụp lấy.
Quần áo kém chất lượng bị xé toạc trong tích tắc, lộ ra một mảng lớn tuyết trắng chói mắt.
Cô gái che ngực không ngừng né tránh, nhưng phòng riêng chỉ rộng chừng này, trốn được nhất thời đâu trốn được cả đời?
Chẳng mấy chốc bàn tay của cô gái đã bị bắt lấy, những con mắt đó phát ra tiếng cười làm người ta sởn cả da gà.
Một tràng cười quỷ dị vang lên trong phòng riêng, làm cho nó giống như địa ngục.
Cô gái nhìn vào những con mắt đó trong tuyệt vọng, với sức lực không biết từ đâu ra, cô đá một cú tàn nhẫn vào đũng quần người thanh niên.
Loại chuyện đau trứng như vậy, ai đã từng trải qua rồi mới hiểu.
Người thanh niên bấu chặt lấy đũng quần của mình, eo cong như con tôm luộc.
"Ah!"
Một tiếng kêu đau đớn vang lên trong phòng riêng, từng rung động phát ra từ miệng người thanh niên.
Cô gái bị rung động quét qua, toàn thân bay ra ngoài như diều bị đứt dây.
Cô gái đập mạnh xuống bàn và đau đớn bịt tai lại.
Những con mắt ấy đột nhiên trở nên đỏ như máu, đầy vẻ hung ác.

Bình Luận

0 Thảo luận