Dưới chân Thánh sơn có một biệt thự nhỏ, là nơi ở của gia đình Tiêu Trần.
Khoảng sân nho nhỏ mọc đầy kỳ hoa dị thảo.
Một chiếc ghế dựa đặt trên bãi cỏ.
Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy trên ghế có vài nan trúc có một chút khác biệt so với những nan trúc khác, hình như được thêm vào sau.
Trong sân, một cô bé ú nu ú nần với đôi cánh nhỏ trên lưng và cặp sừng trên đầu đang bắt côn trùng khắp nơi chơi.
Một con chim đỏ rực nằm trên bãi cỏ ngủ ngon lành.
Một con mèo cam mập nằm trên ghế, lười biếng phơi mình dưới nắng.
Một chú sư tử con nằm trên mái nhà, nhìn cô bé ú nu ú nần như thể nhìn một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.
Thời gian dường như trôi rất chậm ở đây, mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Trong biệt thự, một người phụ nữ đoan trang hiền lành đang bận rộn trong phòng bếp.
Hôm nay là sinh nhật của con trai bà, mặc dù con trai không có ở đây, nhưng mọi năm vào ngày hôm nay, người phụ nữ đều sẽ nấu một bàn thức ăn ngon và thêm một đôi bát đũa.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt uy nghiêm đang đập vào tay người phụ nữ.
Người đàn ông trước kia hay cười đùa tí tửng, hôm nay trầm lặng một cách lạ thường.
Bàn tay thái thịt thỉnh thoảng dừng lại, nhìn vào phương xa rồi khẽ hạ xuống.
Đúng lúc này, Tiêu Mạn Ngữ ôm Cẩu Đản lao vào như gió.
"Ba, mẹ"
Nhìn thấy Cẩu Đản hôn mê, hai vợ chồng suýt chút nữa bị dọa phát bệnh tim.
"Cháu gái của tôi bị sao vậy?" Người phụ nữ tiếp nhận Cẩu Đản, nước mắt nhanh chóng rơi lã chã.
Tiêu Mạn Ngữ nhìn đồ ăn trong bếp, không hiểu sao nước mắt lại rơi.
Tiêu Mạn Ngữ vừa khóc vừa nở nụ cười.
Tiêu Mạn Ngữ lau nước mắt: "Anh... Anh đã trở về rồi."
Hai vợ chồng sửng sốt một lúc, rồi vội vàng chạy ra cửa, nhưng bên ngoài vắng tanh, không có một bóng người.
Nhìn ba mẹ thất vọng, Tiêu Mạn Ngữ kể lại những gì mình đã nghe từ Từ Kiến Quân.
"Thằng nhóc này, chẳng chịu làm gương gì cả." Tiêu Chính Dương nghe xong cười đến mức mặt mày sắp nở hoa luôn.
Người phụ nữ xoay người lau nước mắt, véo lỗ tai Tiêu Chính Dương: "Đi, đi mua đồ ăn với tôi."
"Đau đau đau, nhẹ tay, nhẹ tay tí đi mà." Tiêu Chính Dương lại cười đùa tí tửng trở lại.
...
Ở núi Đại Ba.
Những ngọn núi uốn lượn xinh đẹp, quanh co uốn lượn như một con rồng lớn đang say giấc.
Tiêu Trần chắp tay sau lưng, nhìn thế núi Đại Ba từ xa.
Lúc trước bóng đen đã trốn thoát bằng thuật độn thổ, nhưng Tiêu Trần vẫn theo khí tức đuổi theo đến tận đây.
Hạn chế lớn nhất của Ngũ Hành độn thuật là khi thấy khí Ngũ Hành bị quấy nhiễu dị thường.
Người có thực lực cường đại rất dễ dàng lần theo dấu vết nơi phát ra Ngũ Hành độn thuật.
Tiêu Trần nhìn thế núi, bắt đầu khoe khoang sự trâu bò của mình với Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Nhóc con, em nhìn xem nơi này long bàng hổ cứ, thế núi rộng rãi, cả dãy núi hiện lên tư thế ngọa long. Quả là một bảo địa hiếm thấy."
"Phi!" Hắc Phong vẻ mặt khinh thường, vung vẩy móng heo chỉ vào ngọn núi cao nhất.
"Tư thế Ngọa Long mới ghê. Ngọn núi này chặt gãy cổ rồng. Rồng mà chết thì nơi này hoàn toàn là một hung địa. Trần Ca Nhi, nếu anh muốn khoe khoang, sao không chọn lĩnh vực mà mình giỏi ấy?"
Tiêu Trần tức giận đến mức trợn trắng mắt, nắm lấy Hắc Phong, ném về phía ngọn núi cao nhất.
Hắc Phong lại đổi hướng giữa không trung, vòng trở về.
Tiêu Trần thực sự muốn đánh chết thằng ngu này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một con heo nào đê tiện như vậy.
"Đúng rồi, Trần Ca Nhi, chúng ta đến đây làm gì vậy?" Võ Vô Địch hơi tò mò hỏi.
Trong ấn tượng của Võ Vô Địch, Tiêu Trần chưa bao giờ là một người thích chõ mõm vào việc của người khác.
"Làm thịt người đó, Địa Cầu là nơi tôi sinh ra, hơn nữa tôi còn muốn trở thành Đế ở đây. Kẻ nào không có mắt dám đến đây nhảy nhót gây chuyện, thì tôi sẽ đánh hắn thành chó."
Võ Vô Địch nhìn về phía xa và nhớ tới trận đại đồ sát kia.
"Kẻ đã giết chết tu sĩ, người hiệu quả hơn cả dây chuyền lắp ráp của nhà máy đã trở lại."
Một số đỉnh núi khổng lồ của núi Đại Ba đã bị khoét rỗng.
Sườn núi rỗng đã được cải tạo thành một pháo đài thép.
Hơn nữa còn có rất nhiều thiết bị điện tử ở đây, nó trông giống như một căn cứ quân sự lớn.
Một số lượng lớn thân ảnh đang bận rộn qua lại trong pháo đài này.
Không ai có thể nghĩ rằng Vọng Nguyệt không đặt đại bản doanh của mình dưới lòng đất mà lại khoét sâu vào lưng chừng núi.
Hơn nữa ở đây không có lối vào và lối ra, cần phải độn thổ mới có thể vào ra.
Không có gì ngạc nhiên khi Mạng Nhện không thể tìm thấy nơi này.
Một bóng đen sử dụng độn thổ để trốn vào sườn núi với tốc độ cực nhanh.
"Ầm!"
Bóng đen nặng nề rơi vào một căn phòng.
Có một người đang ngồi trong phòng, một lão già với vẻ mặt u ám.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận