Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1965: Tiện vô địch

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Ông đây xé mày." Người cua hung hãn dừng chân lại, xoay người mở miệng rộng, phun ra một ngụm nước màu xanh biến.
"Sáng nay ăn cứt à, sao thúi thế." Tiêu Trần phân thân không tránh kịp, trực tiếp bị nước màu xanh biếc bắn lên người.
Tiêu Trần phân thân trực tiếp bị hòa tan, thế nhưng mặc dù chỉ còn lại có một cái đầu, cái miệng thiếu đánh kia vẫn không dừng lại.
"Ăn cứt là một thói quen xấu, cần phải đổi, đương nhiên không đổi cũng không có vấn đề gì, thế nhưng nhớ kỹ nhất định phải ăn cứt mới, tốt nhất là đồ tươi."
"Phụt..." Người cua tức đến nổi mạnh, miệng của một tu sĩ, tại sao có thể thối đến loại trình độ này, người này không có gia giáo à?
"Huyết Bạo." Tiêu Trần đã chạy ra thật xa, lúc này yên lặng phát động thứ mình đã chuẩn bị ở sau.
"Ầm!"
Con cua đang thẳng hàng với Tiêu Trần chỉ còn lại cái đầu thì đột nhiên thấy đầu cứ như vậy nổ tung.
Người cua vốn đang bị thương trên người, cộng thêm công tâm tức giận, không phòng bị trực tiếp bị nổ bay ra ngoài.
"Huyết Hà."
Người cua còn chưa rơi xuống đất, máu tươi trong đầu người nổ tung đã hội tụ đến cùng nhau.
Máu tươi biến thành một con sông máu dài, cuốn lấy người cua chảy về hướng ngược lại.
"Ái chà chà." Tiêu Trần chạy trốn đắc ý uốn éo cái mông, mình quả nhiên là vô địch thiên hạ.
Đánh theo một bộ như vậy, cho mi tức đến choáng váng luôn.
Mấu chốt là, phân thân máu kia vẫn là Tiêu Trần vừa mới học được.
Mới vừa học được thì đã dùng chiêu này ở trong thực chiến, còn kết hợp hai thần thông Huyết Bạo và Huyết Hà.
Không thể không nói, mặc dù đầu óc con hàng Tiêu Trần này không được lắm, thế nhưng rất biết đánh nhau thật.
"Tiểu xinh đẹp, tiểu xinh đẹp, cô không sao chứ?" Nhìn thân thể của Vô Thiên Tôn Giả trong ngực càng ngày càng trong suốt, Tiêu Trần nghệt mặt ra.
Mà giờ khắc này Vô Thiên Tôn Giả cuối cùng cũng mở mắt.
Vô Thiên Tôn Giả sắc mặt tái nhợt cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Giết tôi."
Tiêu Trần hiểu được, Vô Thiên Tôn Giả đây là muốn mượn bất tử bất diệt để sống lại.
Tiêu Trần dừng bước lại, để Vô Thiên Tôn Giả dưới đất, tiếp theo trực tiếp lấy tay chém đầu Vô Thiên Tôn Giả.
Thân thể và đầu của Vô Thiên Tôn Giả dần dần tiêu tán, rất nhanh một Vô Thiên Tôn Giả hoàn chỉnh đi ra từ trong không khí.
Tiêu Trần thấy mà tê cả da đầu, năng lực bất tử bất diệt này, đúng là quá mức nghịch thiên.
"Phù..." Vô Thiên Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Mặc dù bởi vì sống lại, sức mạnh bị cắt giảm đi một phần, thế nhưng sức mạnh còn có thể khôi phục, nếu như thật bị giam bên trong địa ngục đen tối, vậy thì thực sự vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.
"Đa tạ ân cứu mạng của Nhân Hoàng đại nhân." Vô Thiên Tôn Giả cười ngọt ngào với Tiêu Trần.
Mặc dù dung mạo của Vô Thiên Tôn Giả thua kém Cửu Vĩ Hồ, thế nhưng khí chất toàn thân vừa mềm lại ngoan, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến em gái nhà bên.
Tiêu Trần thấy mà vui cực, một Tôn Giả khi cười lên vừa ngọt vừa mềm, không hề có chút khí thế bá vương nào.
Tiêu Trần phất tay một cái: "Không có việc gì, tôi cũng là tiện đường, thuận tiện khiêng cô đi ra."
Tiện đường ra tay cứu Tôn Giả? Nói ra ai cũng không tin.
Vô Thiên Tôn Giả biết, Tiêu Trần không muốn để cho mình có gánh nặng trong lòng nên mới nói như vậy, cô ta vốn có ấn tượng tốt với Tiêu Trần, hiện tại ngày càng thích người này.
"Tên Tập Diệt kia quả nhiên là một phế vật, có pháp chỉ của chủ tượng rồi mà vẫn còn thất thủ." Lúc này một giọng nói vang lên.
Nho Sinh dẫn bốn con rối, xuất hiện ở chỗ hai người không xa.
Mí mắt Tiêu Trần giật liên hồi, không phải con hàng này đi rồi sao, tại sao lại còn trở về?
Nho Sinh cười nói với Tiêu Trần: "Bản tôn làm việc từ trước đến nay đều cẩn thận, tôi cũng không có đi, chỉ là thủ ở xung quanh mà thôi, đỡ phải xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, trở về bị chủ thượng trách phạt."
"Lão quái vật." Tiêu Trần thầm mắng một tiếng trong lòng.
Quả nhiên giao tiếp với thứ già cả đã sống vô số năm thực sự không thể sơ suất một chút nào.
Lúc này một bóng người cao to cũng xuất hiện ở giữa sân, chính là người cua bị sông máu cuốn đi.
Người cua thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người vẫn ở đây sẽ không có vấn đề gì.
"Đa tạ." Người cua ôm quyền với Nho Sinh.
"Muốn cảm ơn thế nào, sau này rồi tính, bây giờ còn phải giải quyết trước mắt đã." Nho Sinh chễ giễu nhìn hai người Tiêu Trần.
Cục diện có chút không lạc quan.
Lúc đầu Vô Thiên Tôn Giả là người mạnh nhất trong bốn người, thế nhưng bởi vì đã sống lại một lần, sức mạnh bị cắt giảm đi một phần, hiện tại tối đa cũng chỉ bằng với người cua bị thương.
Về phần Nho Sinh, bốn con rối kinh khủng, cộng thêm năng lực ký sinh quỷ dị kia, nói là mạnh nhất cũng không quá đáng.
Tiêu Trần khẳng định hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh cương thi hoàn toàn đánh không lại.

Bình Luận

0 Thảo luận