Chuyện thế này không phải là nên để cho bàn ta hưởng thụ à? Sao có thể đế lượt thứ dân đen này chứ?
Nhìn sang Lưu Tô Minh Nguyệt nhỏ, sự ghen tị trong mắt lão thái thái đã biến thành tham lam.
"Chỉ cần bắt được đứa nhỏ này thì sẽ không bao giờ phải chết nữa rồi, khao khát trường sinh sẽ chiếu cố cho ta."
Lão thái thái mỉm cười, run rẩy bước về phía Lưu Tô Minh Nguyệt:
"Cháu gái, đến chỗ ta đi. Ta có thể cho cháu tất cả mọi thứ trên đời này."
Lão thái thái đưa tay ra, giống như muốn ôm một cái gì đó.
Lưu Tô Minh Nguyệt đang tranh đoạt bánh bao lớn trong tay Tiêu Trần nhân tính, quay đầu nhìn bà lão ngây ngốc chảy nước miếng tè le thì bị doạ cho sợ chết khiếp, lập tức kêu ầm lên.
Kêu xong thì nhảy thẳng vào trong cổ áo của Tiêu Trần nhân tính.
Lưu Tô Minh Nguyệt nắm chặt cổ áo hắn, ló cái đầu nhỏ của mình ra nhìn lão thái thái bằng vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Bà... Bà ... Bà muốn gì?" Lưu Tô Minh Nguyệt lắp bắp hỏi.
Tiêu Trần nhân tính đặt mấy cái bánh vừa ăn thừa cạnh mặt Lưu Tô Minh Nguyệt, cười nhạo nói.
"Còn có thể làm gì nữa, để cô trị liệu cho bà ta chứ sao."
Cái loại phàm nhân có địa vị cao sang nhưng lại muốn trường sinh bất lão đến phát điên này, Tiêu Trần nhân tính đã nhìn nhiều lắm rồi.
Lưu Tô Minh Nguyệt bĩu môi, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi: "Tôi không muốn, tôi ghét lão thái thái này lắm."
Là một tinh linh sinh ra ở Bất Quy Sơn nên đối với những thứ tốt đẹp, Lưu Tô Minh Nguyệt sẽ lại gần theo bản năng.
Đây cũng là lý do tại sao lúc đầu Tiêu Trần thần tính có thể bắt cóc cô ta đi.
Tiêu Trần thần tính, bảo là thần tính còn không bằng nói đó là phần tốt đẹp nhất được tách ra ngoài của Tiêu Trần, là thơ ấu không chút ô nhiễm của hắn.
Cho nên Tiêu Trần thần tính mới cực kỳ ham chơi, thiện lương lại ngây thơ, luôn giữ thiện ý lớn nhất đối với thế giới này.
Hơn nữa, Lưu Tô Minh Nguyệt không chỉ theo bản năng tiến lại gần cái đẹp mà còn theo bản năng khước từ những điều xấu xa, tăm tối trên đời.
Nếu thiện lương như Lưu Tô Minh Nguyệt ghét ai đó, thậm chí còn nói thẳng ra.
Vậy thì người này chắc chắn là có vấn đề, ít nhất thì tâm lý của người này cũng vô cùng đen tối.
Lúc này, vẻ mặt lão bà thật sự xấu xa đến cực điểm, khiến người ta không dám lấy lòng.
Lòng tham và sự ghen ghét đó khiến Tiêu Trần nhân tính cau mày.
Cảm xúc này không liên quan gì đến tu vi, nó chỉ là biểu hiện cực hạn của độc ác mà thôi.
Thấy Lưu Tô Minh Nguyệt hình như rất kháng cự lại mình, lão thái thái lập tức trở mặt, nở nụ cười rất chi là 'hòa ái'.
Tốc độ trở mặt này đúng là có thể xưng thiên hạ đệ nhất.
"Cháu gái, đừng sợ. Đến chỗ bà đi, cháu muốn gì bà cũng cho hết."
Vết chân chim ở khóe mắt lão thái thái nhăn lại, cực kỳ giống những cái miệng đáng rên rỉ.
Lưu Tô Minh Nguyệt ôm nửa cái bánh bao, lắc đầu dữ dội. Sau đó cô ta dùng tốc độ tên lửa để ăn hết cái bánh bao, bò ra khỏi cổ áo của Tiêu Trần nhân tính.
Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má to, nấp vào trong mái tóc của Tiêu Trần nhân tính.
"Đậu xanh rau má, thật sự buồn nôn."
Tiêu Trần nhân tính nhìn ánh mắt nóng rực của lão thái thái thì cả người nổi hết cả da gà da vịt, chạy nhanh như chớp ra phía sau Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính không có hứng thú với những chuyện lung tung vớ vẩn này.
Hắn đang nhìn chằm chằm lên bầu trời u ám, thần thức khổng lồ đã sớm kéo ra.
Tiêu Trần ma tính muốn tìm ra 'đại não' đang chỉ huy đám côn trùng này.
Tiêu Trần nhân tính kéo vạt áo hắn nói: "Anh đẹp trai ngầu lòi, tạo dị không gian cho tôi đi, tôi muốn đựng đồ ăn."
Thấy đứa bé chống lại mình, mặt mũi lão thái thái đỏ bừng. Trên tinh cầu này không có ai dám kháng cự lại bà ta, ở đây bà ta mới là người quyết định.
"Vi Phổ, chỉ cần ngươi giao đứa bé kia cho ta, ta có thể khôi phục chức vị cho ngươi. Không, toàn bộ quân chính của đế quốc đều do ngươi quản lý."
Lão thái thái nhìn Vi Phổ bằng ánh mắt bề trên, trong lời nói mang theo khí ngữ không cho phép nghi ngờ.
Dường như bà ta đã một lần nữa trở thành đế vương quân lâm thiên hạ.
Vi Phổ lùi lại vài bước. Cô ta vừa từ cõi chết trở về, đã nhìn thấu rất nhiều thứ.
Vi Phổ nghiêm nghị nhìn các binh sĩ xung quanh, quốc gia này đã mục nát đến tận xương tủy rồi.
Nếu muốn cứu rỗi quốc gia này, chỉ có cách mạng (thay đổi số mệnh)
(thay đổi số mệnh)
Nhưng cách mạng của ai?
Cách mạng của đám sâu mọt trước mặt.
Thấy vị tướng quân đã từng ngoan ngoãn phục tùng nói gì nghe nấy, giờ phút này lại chưa từng đưa mắt nhìn mình lấy một cái
Vẻ mặt trịch thượng của lão thái thái biến thành khẩn cầu.
"Vi Phổ, ngươi có phải là bạn với họ hay không? Hãy giúp ta cầu xin bọn họ. Ngươi cũng biết, gần đây sức khoẻ của ta thường không tốt lắm."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận