Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1195: Có quỷ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Ông chủ nhìn đám côn đồ ăn mặc hình thù kỳ quái bất nhập lưu, nhìn là muốn nổi trận lôi đình.
Thời đại nào rồi, còn có mấy tên khốn như thế, nhất định là làm mất mặt giới côn đồ.
"Con mẹ nó, đồ không có mắt." Một tên côn đồ dẫn đầu, bây giờ mà không ra tay, thuộc hạ bị đánh thì nhất định phải lấy lại danh dự, nếu không sau này sao có thể tung hoành.
Ông chủ cũng là người kích động, người ta mười mấy người, ông ta chỉ có hai người, nếu như đánh nhau thì nhất định là phải ăn thiệt.
"Phế hai thằng đó cho tao." Tên côn đồ cầm đầu nhặt ghế lên xông tới.
Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát gào thét inh ỏi chạy tới, một nhóm các chú cảnh sát nhảy xuống cầm phóng lợn chạy tới.
Tên côn đồ vừa rồi không ai bì nổi, nháy mắt bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
"Vừa rồi ai báo cảnh sát." Chú cảnh sát dẫn đầu hỏi.
"Tôi."
Tiêu Trần vừa nhìn, suýt nữa thì phun một ngụm máu.
Thì ra chính là Tiểu Đức, thì ra không phải cậu ta mới vừa gọi điện thoại gọi huynh đệ, mà là báo nguy.
Ông chủ vừa nhìn, lại là tiểu đệ của mình báo cảnh sát, liền bị tức giận xông lên hôn mê bất tỉnh.
"Anh đại ca, ngài không sao chứ!" Tiểu Đức sợ đến cũng sắp khóc.
"Tiểu huynh đệ, theo chúng ta lấy lời khai." Chú cảnh sát lại rất ôn hòa.
Tiêu Trần vui vẻ đi tới, đỡ ông chủ đến bàn bên cạnh mình: "Đi lấy lời khai rồi quay lại!"
Tiểu Đức bất đắc dĩ gật đầu.
Rất nhanh ông chủ liền tỉnh lại, khóc trời khóc đất một hồi.
"Tại sao lão tử lại thu một thằng ngu xuẩn như vậy chứ!"
"Báo nguy, a? Báo nguy? Lão tử lăn lộn cả đời cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy."
"Về sau tung hoành thế nào đây, sau này hắn sẽ bị người khác cười chết."
"Lão tử cần phải cắt đứt cái chân không dùng được."
Ông chủ tức giận nói năng lộn xộn, tìm gậy gộc khắp nơi.
Tiêu Trần nhìn mà muốn cười, lúc này, Lãnh Tiểu Lộ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiêu Trần.
"Làm sao vậy?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Lãnh Tiểu Lộ chỉ chỉ cái bàn góc kia, chính là bọn ngu xuẩn chơi Điệp tiên.
Bên này động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại không có ai sang đây hóng hớt, cái này không phù hợp với yêu thích của người hoa!
Điều quỷ dị nhất là, những đứa trẻ trai gái bên cạnh hóng hớt cũng không có động tĩnh giống vậy.
Tiêu Trần lắc đầu, trong miệng nói: "Chớ làm quá mức!"
Lúc này ông chủ tìm được một gậy gỗ to bằng cánh tay, xem dáng vẻ thì thật sự muốn cắt đứt chân Tiểu Đức.
Ông chủ tò mò hỏi: "Anh đại ca, ngài đang nói chuyện với ai thế?"
Tiêu Trần chỉ chỉ bên kia, mà gương mặt ông chủ lập tức phiền chán.
"Đám học sinh này, không đi học cho giỏi. Cả ngày cứ làm như mấy con thiêu thân, con mẹ nó sớm muộn cũng bị quỷ nhập vào người."
Lúc này, đột nhiên toàn thân ông chủ run run, lạnh toát từ đầu đến chân, cảm giác như là tắm một gáo nước lạnh.
"Ban ngày chớ nói người, buổi tối chớ nói quỷ, dạo này không chừng sẽ đụng vào thứ gì."
Tiêu Trần nhạo báng, cầm đôi đũa lên kẹp ngón tay ông chủ.
Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên, ông chủ lại run run, cảm giác lạnh lẽo trong thân thể trong nháy mắt biến mất.
Ông chủ khoanh tay, da đầu tê dại hỏi: "Anh đại ca, vừa rồi đó là tiếng kêu gì thế."
"Xú khẩu quỷ, về sau chớ nói bậy bạ." Tiêu Trần vứt đôi đũa trong tay, tiếp tục uống rượu của mình.
Ông chủ sợ đến toàn thân lại run lên, như tên thần kinh nhìn chung quanh.
Lúc này rốt cuộc ông ta cũng phát hiện những người đó không được bình thường, bởi vì lâu như vậy rồi, động tác của những người này lại không có một chút thay đổi nào.
Ông ta cũng không phải đầu gỗ, người bình thường căn bản không thể nào làm được bước này.
"Anh đại ca, bọn họ đã xảy ra chuyện gì?" Hôm nay không tính là quá nóng, nhưng ông chủ ra cả người mồ hôi.
"Quỷ nhập vào người rồi, còn có thể đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Trần nhìn chung quanh, phát hiện âm khí lại càng ngày càng mạnh.
Rất nhiều quỷ ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong âm khí.
"Hôm nay ngày mấy, bách quỷ dạ hành thế này là xảy ra chuyện gì?" Tiêu Trần có chút khó hiểu.
Ông chủ cũng cảm nhận được nhiệt độ không khí đang kịch liệt giảm xuống, ông ta run rẩy lẩy bẩy móc điện thoại ra nhìn một chút.
"Hôm nay là tiết thanh minh, mẹ nó."
Một trong ba quỷ tiết của Hoa Hạ, thời gian tế bái tổ tiên.
"Vận khí của lão tử đúng là tốt." Tiêu Trần liếc mắt, lại nhìn những người chơi Điệp tiên bên kia.
"Được được được, không nghe khuyên bảo đúng không." Tiêu Trần lấy một cái ghế dài bên cạnh lên, ném tới cái bàn chơi Điệp tiên.
"Rầm!"
Ghế xẹt qua một đường pa-ra-bôn xinh đẹp, rơi chính xác vào cái bàn.
"Bịch."
Cái bàn bày đạo cụ thông linh bị cái ghế Tiêu Trần ném ra, đập cho lung tung.
Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên ở đây.
Ngay sau đó tất cả những người chơi Điệp tiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận