Trong khoảng hư không này, một bức tranh to lớn và tráng lệ đến cực điểm được hình thành.
Hai tay Đao Chủ cầm đao, thần sắc nghiêm túc trang trọng đến cực điểm, những bức tranh chiến hỏa tàn khốc không ngừng hiện ra rồi biến mất bên cạnh hắn.
Trong khoảnh khắc, đôi cánh đao khí cùng với đạo kiếm vang vắt ngang bầu trời va vào nhau.
"Răng rắc, răng rắc..."
Một âm thanh chói tai, giống như một tấm gương vỡ, không ngừng phát ra.
Từng đạo vết nứt còn đen tối hơn hư không, hình thành nơi song phương công kích, tất cả xung quanh, đều bị vết nứt hư không nuốt chửng.
...
Ba thân ảnh ở đằng xa đang tiến đến đây với tốc độ cao.
"Hả? Đó là?" Kiếm Chủ thần sắc ngưng trọng kêu lên một tiếng.
Vẻ mặt của Thương Chủ có chút khó coi, "Đó là Nộ Dực của Đao Chủ, đó là sát chiêu mà hắn dùng vô số tranh vẽ chiến hỏa để tạo lên, sát lực to lớn không thể nào lường được, nhưng ai lại có thể bức Đao Chủ tung ra một chiêu này? "
Kiếm Chủ chăm chú nhìn lưỡi đao vắt ngang qua hư không, hắn có thể cảm nhận được lưỡi đao này bình thường đến cực điểm.
Nhưng cũng bởi vì vậy, mới khiến trong lòng hắn túng động.
Làm thế nào mà một lưỡi đao bình thường có thể làm được đến bước này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
"Không thể để Đao Chủ gặp chuyện không may ở nơi này, ta đi xem xem."
Một thanh kiếm sắt gỉ đột nhiên xuất hiện trong tay của Kiếm Chủ.
"Đi."
Một luồng kiếm khí bảy sắc, xẹt qua hư không, vọt tới lưỡi đao vắt ngang hư không kia.
Thần sắc lão nhân có chút hoảng hốt, nhìn thấy kiếm khí bảy màu kia, cảm khái nói "Sau vô số năm, ta rốt cục được nhìn thấy lại kiếm khí này."
......
Khoảng không liên tục bị xé toạc, cánh Nộ Dực không ngừng cắt đứt lưỡi đao. Lưỡi đao vắt ngang hư không, rất nahnh đã bị cắt đứt xuất hiện từng đạo vết nứt cực lớn.
Khóe miệng của Kiếm Chủ chậm rãi nhếch lên, có chút giễu cợt.
"Đạo đao khí này, cho dù có lớn, thì cũng chỉ là một đao khí bình thường mà thôi."
"Ầm!"
Thân ảnh của Đao Chủ nhanh chóng xuyên qua vết nứt lao về phía bóng người sau đao quang.
Mái tóc dài như thác nước, bị khí lưu mà đao khí mang theo thổi bay, trường bào đen phất phới.
Đôi mắt lạnh lùng giống như nơi sâu nhất của biển cả, không chút đao động, không chút thương cảm.
Đây là Tiêu Trần ma tính đã chạy đến sau khi nghe thấy tiếng khóc của Huyết Dực Kỳ Lân Bức.
Một thanh mộc đao nhẹ nhàng lơ lửng bên người Tiêu Trần ma tính.
Đây là một thanh mộc đao bình thường, không có bất kỳ tính năng đặc biệt nào.
Sau khi Ngục Long bị thương, Tiêu Trần đã sử dụng thanh mộc đao này để thay thế.
Giờ phút này, trong con ngươi màu đen của Tiêu Trần, chiếu rọi đôi cánh chim màu đỏ cực lớn, dĩ nhiên Đao Chủ đã đến gần.
Dưới cánh chim đao khí, thân ảnh Tiêu Trần ma tính trở nên cực kỳ nhỏ bé mịt mờ, đáng thương đến thậm chí có thể không đáng kể.
Nhìn bộ dáng lãnh đạm, sắc mặt của Đao Chủ trở nên vô cùng khó coi, một cỗ khí tức bạo ngược từ trên người hắn tuôn ra.
Với tư cách là một trong ba mưới sáu chủ, khi nào lại bị người ta khinh thường như vậy?
"Đi chết đi!"
Sau một tiếng gầm rú, thân hình của Đao Chủ đột nhiên tăng tốc, đao khí cánh chim mang theo uy áp vô biên hướng về phía Tiêu Trần ma tính.
Khoảng không xung quanh Tiêu Trần ma tính bị điên cuồng xé toạc, những vết nứt đáng sợ, giống như miệng của một ác ma, phát ra những tiếng gào thét kinh hoàng.
Tiêu Trần ma tính đứng trong hư không nghiền nát, giống như một tảng đá trong dòng suối, đứng yên tại chỗ, lù lù bất động.
Đao khí cánh chim khủng bố, áp xuống, vòi rồng đao khí tuôn ra, không ngừng đánh úp về phía Tiêu Trần ma tính.
Nhưng một hiện tượng kỳ lạ đã xuất hiện, khi cơn lốc xoáy đao khí đầu tiên cuộn đến bên người của Tiêu Trần ma tính, nó đột nhiên quay một góc, như thể tránh khỏi cơ thể của Tiêu Trần ma tính.
Rồi đến cơn lốc thứ hai, cơn lốc thứ ba... rồi vô số đạo sau đó.
Những vòi rồng đao khí, như thể đang tránh ôn thần, tất cả đều tránh đi Tiêu Trần ma tính.
Bầu trời tràn ngập vòi rồng đao khí, nhưng Tiêu Trần không hề hấn gì trong vòi rồng đao khí.
Tuy nhiên, một cảnh tượng còn kỳ lạ hơn đã xuất hiện.
Một cơn lốc xoáy không xa Tiêu Trần ma tính, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi nhìn thấy cha mẹ trở về nhà.
Rón ra rón rén muốn tiền gần Tiêu Trần ma tính, nhưng lại ngại ngùng và xa lạ.
"Cút!"
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng phun ra một chữ, lốc xoáy chung quanh muốn tới gần Tiêu Trần ma tính, miễn cưỡng vặn vẹo thân thể, chậm rãi rời đi.
Một màn này quả nhiên là vô cùng quỷ dị, những cơn lốc đao khí này không có chút tâm tình nào, khi gặp Tiêu Trần ma tính, dường như còn sống, biến thành những đứa trẻ muốn ôm cha mẹ của mình.
Nhìn cảnh này, sắc mặt của Đao Chủ trở nên vô cùng khó coi, đao khí của hắn tại sao lại thân cận với người này như thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận