Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 683: Khâu miệng cho tôi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Trong hư không.
Khi tất cả các ngôi sao sáng lên, đã chứng minh Tiêu Trần lựa chọn hấp thụ làn khói đen do côn trùng để lại.
Tiêu Trần ngồi xếp bằng trong hư không, cơ thể của hắn đã phát sinh thay đổi từ lúc nào.
Vô số bướu thịt mọc ra từ những khúc xương trắng bị gãy, những mảnh thịt màu xanh đang hình thành với tốc độ cực nhanh.
Tiêu Trần mở mắt ra, một cơn đói không thể kiểm soát xộc thẳng lên não.
Cảm giác muốn nuốt chửng tất cả này khiến đầu Tiêu Trần như muốn nứt ra.
Đôi mắt Tiêu Trần dần dần trở nên đỏ tươi, nhưng nhanh chóng lại trở lại màu bình thường.
Tiêu Trần không thể cưỡng lại với cơn đói, hắn thực hiện cuộc đấu tranh cuối cùng của mình.
Tiêu Trần biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành một con quái vật chỉ biết cắn nuốt.
Đến lúc đó, tinh không mà hắn cứu vớt sẽ bị chính hắn phá hủy.
Tiêu Trần lảo đảo đứng dậy, đúng như lời côn trùng nói, đám khói đen kia có thể chữa trị thương tích của hắn.
Khói đen chỉ có thể kéo hắn trở về từ quỷ môn quan, muốn khôi phục như cũ cũng không biết phải đến năm tháng nào.
Hơn nữa hắn không có thời gian cho việc phục hồi như cũ bây giờ.
Đây không phải là điều Tiêu Trần muốn, hắn thà chết lặng lẽ còn hơn là làm câu hỏi lựa chọn này.
Thừa dịp ý thức vẫn còn minh mẫn, Tiêu Trần vươn tay chặt đứt cánh tay mới mọc.
Một lượng lớn huyết dịch màu xanh phụt ra từ vết thương bị đứt.
"Huyết Ngục Thiên Chinh."
Một cánh cửa đỏ như máu mở ra trong hư không.
Tiêu Trần gian nan đẩy cửa ra và loạng choạng bước vào.
Để chống chọi với cơn đói cực độ này, Tiêu Trần không còn sức lực để làm những việc khác.
Tiêu Trần loạng choạng bước vào Huyết Ngục.
Trong Huyết Ngục, một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm roi dạy dỗ cấp dưới, nhìn thấy Tiêu Trần đột ngột xông vào.
Người phụ nữ sửng sốt, vứt roi xuống và hớn hở lao về phía Tiêu Trần.
Ngay sau đó, người phụ nữ phát hiện ra Tiêu Trần có điều gì đó không ổn, cô nhanh chóng đi lên đỡ lấy Tiêu Trần đang lảo đảo.
"Đại Đế, ngài sao vậy?" Vẻ mặt người phụ nữ đau khổ, nước mắt lưng tròng.
Khuôn mặt của Tiêu Trần bắt đầu vặn vẹo, có thứ gì đó giống như mạch máu không ngừng ngọ nguậy trên mặt hắn.
Tiêu Trần xua tay nói: "Tôi không có thời gian để nhiều lời."
Sau đó Tiêu Trần chỉ vào miệng của mình: "Dùng Huyết Thần chi lực của cô khâu miệng cho tôi."
"Hả?" Huyết Thần sững sờ, sau đó lắc đầu như trống bỏi.
"Không... không... được."
Tiêu Trần làm như vậy đương nhiên có lý do của riêng của hắn.
Điều cần thiết bây giờ là thời gian, Tiêu Trần cần phải trở về nơi sâu thẳm của ý thức để đánh thức nhân tính và thần tính Tiêu Trần đang ngủ say.
Hiện tại, Tiêu Trần cần ba người cùng hợp lực để tìm ra cách.
Sau khi trở lại tầng sâu của ý thức, Tiêu Trần không chắc liệu cơ thể mình có bị cơn đói đó kiểm soát hay không.
Nếu nó thực sự được kiểm soát bởi cơn đói thì tất cả đã kết thúc.
Thừa dịp lúc này thực lực đã bị hao tổn rất lớn, cộng với lực lượng của Huyết Thần mới có thể tự giới hạn mình trong một khoảng thời gian ngắn. Nên lúc này Tiêu Trần mới mở được cánh cửa Huyết Ngục và đến tìm Huyết Thần.
Tiêu Trần khó khăn giơ tay lên. Cánh tay mới mọc có màu đen như mực, rất khác với bàn tay người.
Nhìn bàn tay quái dị này, Tiêu Trần nở một nụ cười gượng gạo, nhưng cuối cùng lại không xoa đầu Huyết Thần.
Vừa lúc Tiêu Trần định bỏ tay xuống thì đã bị Huyết Thần túm lấy.
Huyết Thần lau nước mắt, nhẹ nhàng đặt tay Tiêu Trần lên đầu của mình.
Tiêu Trần nở nụ cười: "Ngoan, nghe lời đi."
Huyết Thần không kìm được nữa, òa khóc.
"Hu hu hu. Kẻ đáng chết nào đã đánh Đại Đế thành thế này, tôi muốn đi ra ngoài giết nó, hu hu hu..."
Huyết Thần vừa khóc vừa lao ra bên ngoài, giống như một con hổ cái đang nổi giận.
Tiêu Trần cố gắng giữ lấy Huyết Thần, nhưng hắn không có sức, ngược lại bị Huyết Thần kéo xuống.
"Rầm!" Tiêu Trần nặng nề đập xuống đất.
Vị Đại Đế bất khả chiến bại năm xưa giờ lại yếu đuối như thế này.
Huyết thần vội vàng xoay người ôm lấy Tiêu Trần, nước mắt chảy dài nhỏ trên mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần hai tay nắm chặt lấy góc áo của Huyết Thần, có chút không tỉnh táo nói: "Ngoan đi... Nghe lời."
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Trần, Huyết Thần ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của Tiêu Trần, hung hăng gật đầu.
Trên người Huyết Thần nổi lên hồng quang ngập trời, một sợi tơ nhỏ dài lướt đến trên miệng Tiêu Trần.
Nhìn Tiêu Trần càng ngày càng run mạnh, Huyết Thần cắn nát môi, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhưng cô ta không hề biết.
Cuối cùng Huyết Thần hạ quyết tâm, từng sợi tơ xuyên qua miệng Tiêu Trần, khâu kín nó lại.
Sức mạnh Huyết Thần và sức mạnh cắn nuốt trong cơ thể Tiêu Trần hung hăng va chạm vào nhau.
Hai luồng sức mạnh khiến Tiêu Trần thống khổ.
Huyết dịch màu xanh đã chảy khắp người Tiêu Trần, dưới sự kích thích của cơn đau đớn kịch liệt, cuối cùng Tiêu Trần cũng khôi phục một ít.

Bình Luận

0 Thảo luận