Nguồn gốc của Xích Triều rất bí ẩn, ngay cả Tiêu Trần ma tính cũng không biết lai lịch của nó.
Thế nhưng thứ tai họa này cứ không hẹn trước mà bộc phát trong tinh không.
Khi Xích Triều bùng phát, không chỉ những sinh vật trong tinh không nhiễm bệnh, trở nên cực kỳ hung bạo mà sinh vật đến từ các chiều không gian khác cũng sẽ bị lây nhiễm.
Các sinh vật nhiễm bệnh đều có một đặc điểm rất rõ ràng, đó là đôi mắt sẽ đổi thành màu đỏ tươi như máu.
Chúng thường đi thành từng đoàn, lang thang trong khoảng không. Nhìn từ xa, vô số con mắt màu đỏ liên kết thành một mảnh, giống y như một cơn thuỷ triều màu đỏ.
Đây cũng là nguồn gốc của cái tên Xích Triều.
Những sinh vật bị nhiễm bệnh sẽ không có cảm xúc, vô cùng cuồng bạo, gặp cái gì phá huỷ cái đó.
Đối với toàn bộ tinh không, đây là một thảm họa cấp độ sử thi.
Tiêu Trần nhân tính gãi gãi đầu hỏi: "Xích triều lần trước mới phát sinh được bao lâu đâu, tại sao lại đến nữa rồi?"
Tiêu Trần nhân tính nhớ lại, khi hắn còn trong Hạo Nhiên đại thế giới thì đã bạo phát một lần. Đấy được gọi là Xích Triều dữ dội nhất trong hàng trăm vạn năm qua.
Khi Xích Triều bùng phát, hắn đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say. Nói cách khác, đó là Xích Triều mà đại ma đầu đã trực tiếp đôi mặt.
"Lần Xích Triều trước là cậu đi bình ổn lại đúng không?" Tiêu Trần nhân tính vui vẻ hỏi.
Tiêu Trần ma tính gật đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao, bất ngờ vung lên.
Một ánh đao dài vạn trượng giống như sao băng rạch phá khung trời tối đen, lao thẳng về phía xa.
Đại địa rạn nứt, đất rung núi chuyển.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến binh sĩ xung quanh vốn còn đang rên rỉ, nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.
Sức mạnh này, thủ đoạn này đã vượt xa nhận thức của bọn họ.
Họ thậm chí còn không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả khung cảnh trước mắt.
Những nơi đao khí đi qua, vạn vật đều bị xoắn cho nát bấy. Mặt đất bị cạo một tầng dày, vô số đất đá bị cuốn lên trời.
Mọi người tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt đều như tro tàn. Đây là sức mạnh chỉ Thần mới có.
Làm sao con người có thể chống lại Thần được chứ.
Dưới uy áp, xương cốt của Vi Phổ kêu răng rắc. Cô tuyệt vọng nhìn đại địa tan nát, từ trước đến nay dự cảm của cô ta đều rất chuẩn
Tiêu Trần nhân tính vui tươi hớn hở nói: " Tiểu tiểu tiểu lão bà đừng hoảng, tôi giúp cô hỏi thử xem."
Tiêu Trần nhân tính nhìn năng lượng cực lớn mà đao khí quét qua, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Có thứ gì đó ẩn dưới lòng đất."
Tiêu Trần ma tính cất trường đao trong tay đi, nhìn về đại địa phía xa.
"Hí hí." Tiêu Trần nhân tính nhìn Vi Phổ, cười rất chi là phóng đãng: "Cô xem, chúng tôi không có ác ý, đúng không?
Vi Phổ nghiến răng nghiến lợi nhìn đại địa bị nghiền nát: "Cái này mà gọi là không có ác ý à?"
Đột nhiên, trên đại địa đã vỡ vụn ở phía xa nhô lên rất nhiều ụ đất.
Vi Phổ nhìn những đống đất này, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Sắc mặt trầm xuống, cô ta lẩm bẩm nói: "Sao có thể chứ, sao có thể chứ? Những thứ này đã lẻn vào từ lúc nào?"
"Đùng, đùng, đùng!"
Khoảnh khắc tiếp theo, những ụ đất cực lớn này thi nhau phát nổ.
Từng con côn trùng to như xe tải vặn vẹo cơ thể xấu xí, lao ra khỏi mặt đất.
Trong tích tắc, số lượng côn trùng trên mặt đất đã lên đến cả ngàn con
"chi chi..." Tiếng côn trùng liên tục vang lên, mãi vẫn chưa dứt
"Haha, chúng đang phát tín hiệu cho nhau kìa!"
Tiêu Trần nhân tính giống như đang xem bom tấn khoa học viễn tưởng, sung sướng run cả người.
Tiêu Trần ma tính khẽ gật đầu, nói: "Hình như chúng nó có tổ chức, âm mưu từ trước. Cái này không giống đợt Xích Triều trước lần trước."
Những con trùng xấu xí này chảy nước dãi, đôi mắt đỏ tươi trợt ngược, điên cuồng vọt về phía đám người bên này.
"Phòng thủ."
Vi Phổ như phát điên, thế mà lại có thể bò dậy dưới uy áp khổng lồ của Tiêu Trần ma tính.
Nhưng xung quanh toàn là những binh sĩ gãy tay, gãy chân, bò dậy còn không nổi thì lấy đâu ra sức chiến đấu.
"Bình nguyên Thương Diệp, xin hỏa lực yểm trợ, Bình nguyên Thương Diệp, xin hỏa lực yểm trợ..."
Vi Phổ gào lên, điên cuồng ấn vào cái máy bên tai.
Sự đáng sợ của đám côn trùng này, cô ta đã đích thân trải nghiệm. Chúng có sức chiến đấu rất đáng sợ, chỉ biết chém giết và cắn nuốt chứ không hề có một chút cảm xúc nào.
Với số lượng khoảng một ngàn này, chúng có thể làm xáo trộn an ninh cả đế quốc.
"Cô muốn chết à!" Nhìn thấy Vi Phổ muốn xông lên, Tiêu Trần trợn tròn mắt.
"Ám Huyệt." Tiêu Trần ma tính cau mày, có chút bực bội.
Phía trên vùng bình nguyên bỗng xuất hiện một hố đen khổng lồ.
Bóng tối, chỉ có bóng tối vô tận.
Hố đen khổng lồ nuốt chửng mọi thứ trên mặt đất, tất cả mọi thứ biến thành hư vô.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận