"Người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ."
"Là cái quái gì vậy?" Tiêu Trần thực sự chưa bao giờ nghe nói về Phiêu Miểu Huyễn Phủ chó má gì đó.
"Băng nhóm cướp kinh khủng nhất trong hư không, thực lực mạnh mẽ, chúng chuyên cướp giết thương đội trong hư không. Nghe đồn thủ lĩnh của chúng, Phiêu Miểu lão tổ chính là Ngụy Đế trong truyền thuyết."
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đã là Ngụy Đế rồi, làm gì chẳng được mà phải đi cướp bóc chứ?" Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.
Tiếu Sương có chút nghi ngờ nói: "Nhưng bọn chúng vẫn luôn ở trong ngân hà khác, tại sao đột nhiên chạy tới đây?"
Đúng lúc này, Phượng Hà đột nhiên đến gian phòng trúc.
Sắc mặt cô ta rất khó coi, cực kỳ khó coi.
"Nhóc con, nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thu xếp người đưa cậu đi."
Phượng Hà nhét một khối ngọc bội vào tay Tiêu Trần, giọng điệu có chút tuyệt vọng.
"Đây là cái gì?" Tiêu Trần ngắm nghía khối ngọc bội, tò mò hỏi.
"Đây là tiền tích góp của tôi."
Sau khi Phượng Hà nói xong, định rời đi, nhưng Tiêu Trần đã kéo cô ta lại.
"Làm sao vậy? Chẳng phải chỉ là một Ngụy Đế thôi à, bộ dạng giống như muốn sống muốn chết dữ vậy." Tiêu Trần nhét khối ngọc bội vào tay Phượng Hà.
Phượng Hà cười khổ, nhận ra Tiêu Trần đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
"Nào nào nào, ngồi đi, từ từ nói rõ ràng mọi chuyện đã, yên tâm đi, có tôi ở đây."
Tiêu Trần kéo tay Phượng Hà, phát hiện trong lòng bàn tay Phượng Hà đầy mồ hôi.
Tiêu Trần cưỡng ép Phượng Hà ngồi xuống ghế, còn mình ngồi trên Liên Thương Sinh, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay Phượng Hà.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Trần, mũi của Phượng Hà chua xót, không biết tại sao mình lại muốn khóc.
Tiêu Trần mỉm cười: "Đừng khóc, đừng khóc, Hà tỷ ơi, cô là người con gái dịu dàng nhất mà tôi từng gặp đấy, tôi nghĩ những người như cô sẽ sống lâu lắm, lâu lắm luôn."
Phượng Hà dụi mắt, nghẹn ngào không biết nói cái gì cho phải.
Có thể lúc mới vừa bắt đầu, cô ta chỉ là xem Tiêu Trần thành một người khác mà thôi, nhưng trải qua ở chung lâu như vậy, cô ta đã sớm xem Tiêu Trần là đệ đệ của mình.
Phượng Hà kéo tay Tiêu Trần, nghiêm túc nói: "Tiểu tử kia, lần này không phải chuyện đùa với cậu, chờ một lát tôi sẽ phái người đưa cậu rời khỏi nơi này, không nên cậy mạnh, sống mới có thể bàn tới những chuyện khác."
Tiêu Trần đột nhiên hơi không kiên nhẫn, vào thời khắc này bản tính hỉ nộ vô thường lại bộc phát ra.
"Mẹ kiếp, lão tử sẽ đi làm thịt bọn họ ngay bây giờ, một đám chó con."
"Rầm!"
Hai cánh huyết sắc to lớn đột nhiên triển khai, con mắt Tiêu Trần trở nên đỏ như máu, một viên tiểu cầu màu đen cầm vững vàng trong lòng bàn tay.
Đột nhiên hắn bộc phát ra sát ý, làm cho Phượng Hà, còn có Tiếu Sương bên cạnh cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Phượng Hà kéo Tiêu Trần giận dữ lại, dùng giọng gần như cầu khẩn nói: "Tiểu tử kia, đừng xúc động, cậu như thế là đi chịu chết."
Nhìn Phượng Hà sắp khóc lên, Tiêu Trần cau mày, lại ngồi trở xuống.
"Chỉ nói vậy thôi, xảy ra chuyện gì."
Giọng của Tiêu Trần đã không còn cái loại cà lơ phất phơ nữa, thay vào đó là cao cao tại thượng, giống như hoàng đế phát hiệu lệnh.
"Không có việc gì đâu, nói đi." Tiêu Trần phát giác hình như Phượng Hà có hơi sợ, Tiêu Trần thu hồi Huyết Dực, giọng nói cũng ôn nhu hơn.
Mắt thấy không lay chuyển được Tiêu Trần, Phượng Hà bất đắc dĩ thở dài.
"Là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ."
"Bọn họ dùng mấy viên tinh thần ngăn ở đường thương thuyền phải đi qua, mạnh mẽ bức thương thuyền dừng lại."
"Chỉ là Tuyết Nguyệt đại thế giới chúng ta từ trước đến nay không có liên quan gì với Phiêu Miểu Huyễn Phủ, cũng không có thù hận."
"Hơn nữa phạm vi hoạt động của bọn họ không phải là mảnh tinh không này, bọn họ hoạt động ở Long Hành tinh không, cách nơi đây rất xa rất xa, không rõ tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi đây."
Tiêu Trần nhíu mày: "Theo tôi được biết, thương đội trên không chí ít sẽ có vài đường hàng không dự bị, làm sao bọn họ biết hiệu buôn Vạn Vĩnh muốn đi đường hàng không này?"
Thương đội chạy thương trong hư không là chuyện rất nguy hiểm, nói là giắt đầu trên thắt lưng quần mà kiếm ăn cũng không quá đáng.
Nói như vậy, vì an toàn, thương thuyền thông thường đều sẽ có vài đường hàng không an toàn để cho lựa chọn.
Đi đường hàng không nào chắc là chuyện cơ mật nhất, làm sao có thể bị chặn lại chính xác như vậy, trừ phi có nội gián.
Phượng Hà lắc đầu biết ý của Tiêu Trần, "Không phải nội gián, mà là có dị tộc trà trộn vào trong thuyền."
"Lúc trước chúng ta nhận ra được, có một vài tu sĩ truyền ra khí tức ra ngoài trên đường thương thuyền đi lên, qua kiểm tra phát hiện có mấy người lại là dị tộc am hiểu biến ảo."
"Bọn họ chắc là giết chết nguyên bản muốn lên thuyền người, biến ảo thành người khác dáng dấp, trà trộn đi vào."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận