Tính tình Tiêu Trần táo bạo, nghe tiếng nuốt nước miếng của Trương Đại Pháo, Tiêu Trần xông lên đánh đập một trận.
"Con mẹ nó mi lại đang nuốt nước miếng, mi đang lái xe trong đầu à?"
"Chậc chậc." Nhan Tử Ninh tiến lên, nhẹ nhàng nâng cằm của Tiêu Trần, giống như một đồ lưu manh, "Một nữ nhân như tôi nhìn cũng phải động tâm, nếu như đi ra ngoài, chắc chắn sẽ mê chết một đám người."
"Cô có thể thử xem." Tiêu Trần tức giận đẩy tay của Nhan Tử Ninh ra.
Nhan Tử Ninh thân thiết kéo tay Tiêu Trần, "Đến đây, nhân tiện đổi một kiểu tóc khác, cái cổ xinh đẹp như vậy, đáng tiếc bị tóc che mất."
Phượng Hà cũng theo lên tham gia náo nhiệt, "Tuy đã rất hoàn mỹ rồi, thế nhưng trang điểm mang đồ trang sức trang nhã hẳn là tốt hơn."
Tiêu Trần cũng lười giãy giụa, tùy tiện để các cô làm sao làm, dù sao cũng còn có vài ngày nữa là mình biến lại.
Phượng Hà chơi vui vẻ, không chỉ trang điểm cho Tiêu Trần, khiến khuôn mặt hơi non nớt của Tiêu Trần trưởng thành hơn ít.
Mẹ nó lại còn điểm một chấm đỏ lên giữa mày nữa.
Nhan Tử Ninh búi tóc của Tiêu Trần lên, lộ ra cái cổ thiên nga trắng muốt.
Hay lắm, Tiêu Trần triệt để biến thành một đại mỹ nữ phong hoa tuyệt đại.
"Đi thôi, chúng ta xuất phát." Nhìn Tiêu Trần khó chịu, Phượng Hà và Nhan Tử Ninh hào phóng khoác cánh tay của Tiêu Trần, len lén cười.
Dọc theo con đường này, rất nhiều tu sĩ có ánh mắt kinh diễm thì không cần nói nhiều, thậm chí còn có người muốn tới gần.
Kết quả những con hàng xui xẻo này vừa mở miệng, đã bị Tiêu Trần nóng nảy đè xuống đất, đánh cho một trận.
Khoảng cách giữa Canh Kim Thiên Cung và hiệu buôn Vạn Vĩnh cũng không xa, cộng thêm tốc độ pháp bảo của Nhan Tử Ninh cực nhanh, thời gian một nén nhang, đã đến chỗ Thiên Cung.
Sau khi đáp xuống dưới cầu thang thật dài, mấy người bắt đầu đi bộ lên núi.
Phượng Hà giải thích: "Trong Thiên Cung không được phép phi hành, đây là quy tắc định ra ngàn vạn năm."
"Phi!" Nhan Tử Ninh bất mãn nhổ một cái, "Đại tông môn đúng là lắm quy tắc, nếu như không có nhiều quy tắc như vậy, nói không chừng năm đó tôi đã ở lại Thiên Cung rồi."
"Lão bản nên cảm ơn những quy tắc rẻ rách, nếu không nào có sung sướng tự do như hiện tại." Phượng Hà che miệng nhỏ cười.
Nhan Tử Ninh này tính cách tùy tiện, đúng là không quá thích hợp ở lại trong kiểu tông môn quy củ sâm nghiêm.
Nhan Tử Ninh bất mãn lầm bầm: "Tôi cám ơn cái rắm, những năm gần đây, tài liệu lão nương cầm trở về, rất nhiều đều bán lỗ vốn cho Thiên Cung, yêu tinh chết tiệt cũng chả nói gì, giả vờ như không biết."
Trương Đại Pháo tò mò hỏi: "Phượng Hà tiên tử, yêu tinh chết tiệt trong miệng lão bản là ai vậy?"
"Chờ một lát các người sẽ biết." Phượng Hà vô cùng thần bí nháy mắt với Tiêu Trần.
Thấy ánh mắt kia của Phượng Hà, trong lòng Tiêu Trần cứ có dự cảm không tốt.
Lúc này, mấy nữ tử vừa lúc từ phía trên bậc thang đi xuống.
Thấy Nhan Tử Ninh, mấy nữ tử vui vẻ đụng qua, "Nhan trưởng lão, sao ngài lại tới đây."
"Tìm yêu phi chết kia, tìm cung chủ các người, cô ta có nhà không! ?" Nhan Tử Ninh nhếch mép một cái.
"Dạ có, hình như cung chủ đang tiếp khách." Một nữ tử trong đó cung kính trả lời.
"Tiếp khách? Tiếp khách gì?" Nhan Tử Ninh nhíu mày.
"Hình như là một nam tử họ u Dương." Một thiếu nữ mặt tròn vừa trả lời vừa tò mò nhìn Tiêu Trần.
"Trưởng lão, tiểu muội muội kia là ai vậy, đẹp quá." Thiếu nữ mặt tròn khẽ gật đầu với Tiêu Trần.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, tiếng gọi tiểu muội muội này thực sự có chút đả thương người.
Mặc dù không thoải mái, thế nhưng Tiêu Trần vẫn lễ phép gật đầu đáp lại.
Nghe tiếng gọi tiểu muội muội này, Nhan Tử Ninh cười lên ha hả "Tiểu muội muội này, ừm là một vị khách tôn quý."
"Khách tôn quý?" Mấy nữ nhân nhìn Tiêu Trần õng ẹo, ngày càng tò mò.
"Ừm, người này rất tôn quý, bảo cung chủ các người khẩn trương ra nghênh tiếp."
Thiếu nữ mặt tròn dường như hơi sợ Nhan Tử Ninh, nhỏ giọng nói "Nhan trưởng lão, cung chủ đang..."
"Nhưng mà cái gì, tự tôi đi." Nhan Tử Ninh kéo Tiêu Trần xông lên trên.
Nhìn Nhan Tử Ninh nhanh chóng biến mất, thiếu nữ mặt tròn dở khóc dở cười, "Nhanh thông báo cho sư phụ, để cho sư phụ thông báo với Đại trưởng lão."
Bậc thang này rất dài, chạy khoảng nửa nén hương thì mới chạy tới cuối.
Một tòa cung điện khổng lồ vừa rộng rãi lại nghiêm túc, xuất hiện ở trước mắt.
Trên quảng trường khổng lồ phía trước cung điện, một cái đỉnh thanh đồng to lớn đứng thẳng.
Ngọn lửa đỏ tươi như máu thiêu đốt dữ dội ở bên trong chiếc đỉnh lớn.
Hơi nóng đập vào mặt, không khí xung quanh nóng có chút khủng bố.
Trên sân rộng lớn, chín chín tám mốt cây cột to lớn đứng thẳng.
Trên cây cột khắc đầy phù, hỏa vân, còn có một chút hoa văn loài thú không biết tên.
Toàn bộ Thiên Cung vô cùng hào hùng, không hỏ là tông môn đỉnh cấp.
Một đám nữ tử mặc váy dài màu đỏ, đang lẳng lặng đứng trên quảng trường, nhìn giống như đang đợi Nhan Tử Ninh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận