Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1904: Ép gọi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Minh Sơ Hạ suy nghĩ: "Đây là luật lệ đặc biệt của vương triều, mỗi người công dân đều phải tuân theo, cậu phải mang theo chiến hữu của cậu ra tiền tuyến, bằng không xử lý kẻ đào ngũ."
Minh Sơ Hạ rõ ràng muốn giết chết Tiêu Trần, thê nhưng mang chiến hữu, đây chính là giết người tru tâm.
"Cùng đi đến chiến trường, một cái ổ chăn ngủ!" Tiêu Trần lão lưu manh này từ lúc nào sợ qua.
Minh Sơ Hạ cười ngày càng vui vẻ, vươn ngón tay thon dài, ngoéo cằm Tiêu Trần một cái, "Nếu như cậu có thể sống được, tôi có thể cân nhắc."
"Lêu lêu..." Tiêu Trần lè lưỡi một hồi loạn, lại còn có chuyện tốt như thế, "Cô nếu như không giữ lời hứa, tôi sẽ treo cô trên tàng cây."
"Dẫn bọn họ tiểu đội đi tiền tuyến." Minh Sơ Hạ đứng dậy, bước chân dài to rời khỏi nơi đóng quân.
"Tướng quân, ngài đây là thế nào, cùng một tân binh suy tính cái gì?" Trên đường, vệ binh bên cạnh gấp gáp đầu đầy mồ hôi.
Minh Sơ Hạ lắc đầu: "Không biết vì sao, nhìn gương mặt tiện dạng của tên kia, liền nghĩ tới hắn!"
"Thật ra đi tiền tuyến cũng tốt, đỡ phải canh giữ ở vị trí này, cùng đám lão già kia cả ngày lục đục với nhau, tôi đã sớm muốn bỏ vị trí này, vừa lúc mượn lý do này, đi giải sầu một chút cũng tốt."
"Thế nhưng quân đoàn không có ngài trấn thủ, sợ rằng lòng người sẽ bất ổn." Vệ binh tràn đầy lo lắng.
"Tôi cũng không phải cáo lão hồi hương." Minh Sơ Hạ lắc đầu, "Chỉ cần tôi còn ở quân đoàn, không ai có thể lật bọt sóng gì."
Vệ binh thở phào nhẹ nhõm, không sai, chỉ cần tướng quân vẫn còn ở trong quân đoàn, bất luận chức vị gì, quân tâm đều có thể yên ổn.
Rất nhanh có một thông báo, chấn động toàn bộ vương triều, Minh Sơ Hạ sơ xuất trong việc giám sát chi trách, trực tiếp từ quân đoàn trưởng xuống chức làm tiểu đội trưởng.
Xương cánh tay chi thần, xuống chức cứ như trò đùa vậy, để cho các lộ đại lão đều cảm thấy có chút mộng ảo.
"Khóc cái gì mà khóc." Tiêu Trần trợn tròn mắt, bịt lấy lỗ tai.
Vài bạn cùng phòng ký túc xá thu dọn đồ đạc, khóc như cha mẹ chết.
"Nếu không phải là bởi vì cậu, chúng ta sẽ bị ép gọi vào tiền tuyến sao?"
"Hiện tại bạch nguyệt tất yếu chiến hỏa liên thiên, một ngày chết mấy vạn người, chúng tôi đi ngay cả bọt sóng đều lật không nổi tới, người sẽ không có!"
Mập mạp nhỏ càng nói càng thương tâm, khóc hi lý hoa lạp.
"Ba tôi an bài cho tôi được đường lui rồi, chỉ cần vừa qua kỳ tân binh, trực tiếp vào bộ phận hậu cần, hiện tại toàn bộ tan thành bọt." Đại ca ôm cái mông còn đau dử dội, khóc tê tâm liệt phế.
"Nhà của tôi cũng có đường, không cần ra tiền tuyến, giờ có khỏe không, mộ binh mạnh mẽ, khiến cho đường chết gì cũng không tốt."
Mọi người càng nói càng thương tâm, càng nói càng tức giận, thật sự là hận không thể đi tới bóp chết Tiêu Trần đang vui vẻ.
"Các người biết giác ngộ là gì không? Cái gì gọi là giác ngộ, các người chỉ nghĩ đến bản thân thì ai sẽ bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước?" Tiêu Trần vẻ mặt chính nghĩa quở trách mọi người.
Lúc này, một bóng người xinh đẹp đi đến chỗ phòng ngủ của Tiêu Trần với một chiếc túi lớn.
"A! Hả?" Nhìn người này, Tiêu Trần sửng sốt, "Cô muốn làm gì thế?"
Người tới không ai khác chính là thiếu niên bị Tiêu Trần kéo vào đêm qua, thiếu niên có ngoại hình của một nữ nhân.
"Anh phải lấy rôi." Lời nói của thiếu niên ra kinh người, khiến Tiêu Trần sợ tới mức suýt nữa thì lên trời.
Tuy nhiên, những người cùng phòng cũng không quá ngạc nhiên, dường như đây chỉ là một việc hết sức bình thường.
"Đừng làm loạn." Tiêu Trần trợn tròn mắt.
Thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Trần, "Anh kéo cái đuôi của tôi, theo quy củ của tộc tôi, anh phải cưới tôi."
"Phốc..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già, chẳng trách tối hôm qua khi hắn chạm vào đuôi tên này lại chống cự quyết liệt như vậy.
Hơn nữa, Tiêu Trần cũng nhớ rõ tên này, ban ngày nói sau khi bị sờ đuôi, vẻ mặt của những người đó rất cổ quái, hiện tại hắn đã tìm ra nguyên nhân.
Cô bạn cùng phòng mũm mĩm lộ ra vẻ vui mừng, "Đuôi của chúng thường không nhìn thấy được, chỉ lộ ra khi chúng kích động, nếu ai chạm vào đuôi của chúng thì nhất định phải lấy về nhà, nếu không sẽ chết."
"Cái gì?" Tiêu Trần trợn tròn mắt, "Đây là cái gì vậy? Quy tắc rách nát gì thế."
Cửu Vĩ Hồ bên cạnh không ngại chuyện lớn, vui vẻ giải thích: "Đây là đặc điểm của tộc Nguyệt Hồ, nó có liên quan đến một loại lời nguyền nào đó, đã được truyền lại mấy ngàn vạn năm. Hoặc là anh nhìn cậu ta chết, hoặc là anh cưới cậu ta. "
Nhìn thấy thiếu niên tức giận, Tiêu Trần sửng sốt, "Chuyện này, tối hôm qua không phải ta cướp, cậu xem, Dịch đại nhân đã thừa nhận rồi."
"Anh đừng tới đây." Thiếu niên hai tay chống nạnh, "Bọn họ không có bằng chứng. Tôi biết rất rõ."
Thiếu niên nói, đồng tử biến thành trăng lưỡi liềm, "Mắt của ta có thể nhìn thấu ảo cảnh, đi thẳng vào gốc, đêm qua chính là anh."

Bình Luận

0 Thảo luận