Tiêu Trần lại đi dạo trên đường cái một lần nữa, cuối cùng có thể xác định rằng, linh khí nơi này xác thực rất kém cỏi, căn bản không đạt được tình trạng có thể tu hành.
Tiêu Trần không rõ Đại Đế lánh đời kia làm ra một chỗ như vậy rốt cuộc là có ý gì.
Nhìn đường cái ngựa xe như nước, nhất thời Tiêu Trần cũng không có manh mối.
Hơn nữa Tiêu Trần còn phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là làm sao tìm được chủ nhân nơi này.
Cho tới nay Tiêu Trần vẫn luôn cho rằng Liên Hoa Động Thiên là một động thiên bình thường, chỉ cần đi tới nơi này thì dĩ nhiên là có thể nhìn thấy vị Đại Đế kia.
Thế nhưng tình huống hoàn toàn ngoài dự liệu của Tiêu Trần, bây giờ Tiêu Trần thành một con ruồi không đầu, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.
"Hay là đi xem thần miếu nơi này trước." Đi nửa ngày chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, cuối cùng Tiêu Trần vẫn quyết định bắt tay từ chuyện thần thoại xưa của cái thế giới này.
Thông thường trong chuyện thần thoại xưa, đều hoặc nhiều hoặc ít có ẩn giấu tin tức của người tu hành.
Sau khi dò la được vị trí thần miếu trong thành này từ người qua đường, Tiêu Trần ngựa không ngừng vó chạy tới.
Nhìn vào thần miếu trước mặt, nhất thời đầu Tiêu Trần có hơi mắc kẹt.
Cái này con mẹ nó không phải thần miếu, nói là đại điện cũng không quá đáng.
Tiêu Trần cũng lười truy cứu đây là thần miếu hay là đại điện, bước một bước tiến vào.
Trong đại điện xanh vàng rực rỡ, ở giữa thế mà lại bày một tòa bảo tọa kim sơn khắc long, trên ghế kim sơn khắc rồng đang ngồi một pho tượng vương giả nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Phía trên đài cơ một chút là đàn hương, khói mù lượn lờ, thỉnh thoảng có người tới quỳ lạy.
Chân mày Tiêu Trần hơi nhăn lại, kéo một tiểu miếu chúc đi qua bên người, hỏi: "Tiểu sư phụ, hỏi một chút, người được thờ phụng là ai?"
Thông thường trong thần miếu đều thờ thánh nhân, nhưng nơi này thế mà lại thờ phụng một vị đế vương, có chút mạc danh kỳ diệu.
Nghe câu hỏi của Tiêu Trần, người coi miếu có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Trần một lượt, giống như rất là không hiểu đối với chuyện Tiêu Trần không biết tượng thần.
Người coi miếu cười nói: "Công tử ngài không phải người Thiên Vũ quốc ư?"
Tiêu Trần gật đầu, há mồm loạn xả, "Tôi tới từ đông thổ Đại Đường, đi Tây Thiên."
Người coi miếu hơi nghi hoặc nhìn Tiêu Trần, "Không biết Đại Đường công tử nói ở nơi nào? Tây Thiên cũng chưa từng nghe qua."
Tiêu Trần níu lấy cổ áo của người coi miếu, không nhịn được gầm hét lên: "Ông không nên nhiều câu hỏi như vậy, con mẹ nó ông ôm mười vạn câu hỏi vì sao ra đời à!"
Mặc dù Tiêu Trần không nổi giận, nhưng lơ đãng lưu chuyển ra thần uy, cũng làm cho người coi miếu sợ đến bắp chân run rẩy.
"Công tử bớt giận." Người coi miếu run lẩy bà lẩy bẩy nói.
Lúc này người xem náo nhiệt xung quanh vây quanh, bắt đầu chỉ trỏ Tiêu Trần.
Tiêu Trần buông người coi miếu ra, lấy bạc Lưu Thiên Tứ cho mình nhét vào trong tay người coi miếu, "Ông hỏi thêm một câu hỏi nữa, tôi sẽ đánh nổ đầu chó của ông."
Thấy bạc nặng trình trịch trong tay, nhất thời người coi miếu có chút ngây người.
"Người được thờ phụng nơi này là ai?" Tiêu Trần hỏi lại lần nữa.
"Hoàng đế khai quốc của Thiên Vũ quốc." Người coi miếu thức thời đáp trả.
"Hoàng đế khai quốc? Vậy thì không phải là chuyện thần thoại xưa rồi." Tiêu Trần nhíu mày, "Thiền điện thì sao, thờ ai?"
Nhìn Tiêu Trần không giống người cùng hung cực ác, người coi miếu thả lỏng không ít, hồi đáp: "Trong thiên điện thờ các vị đế vương đời trước của Thiên Vũ quốc, cùng với một ít võ tướng có công huân cao, còn có một vài người đọc sách."
"Thật sự dâng cúng cả nhà người ta luôn." Tiêu Trần nhịn không được nhổ nước bọt một câu, tiếp tục hỏi: "Có thờ phụng một ít nhân vật trong truyền thuyết hay không?"
"Nhân vật trong truyền thuyết?" Người trông có chút mờ mịt.
"Chính là cái loại nhân vật chỉ nghe qua, nhưng lại chưa bao giờ có người từng thấy, ví dụ như khai thiên tích địa, nhật thiên nhật địa gì kia." Tiêu Trần nhịn không được mà giải thích một câu.
Người trông miếu lắc đầu, "Cũng không có người giống như trong miệng công tử nói được cung phụng ở trong thần miếu."
"Được rồi." Tiêu Trần liếc mắt, đi ra khỏi thần miếu.
Sau đó Tiêu Trần lại tìm một ít cụ già hỏi thăm tình huống.
Làm cho Tiêu Trần không hiểu là, hình như người nơi này không có một khái niệm rõ ràng đối với chuyện thần thoại xưa.
Chuyện lâu đời nhất cũng chỉ tối đa có thể ngược dòng đến nghìn năm trước đây, hầu như đều là người hoặc việc thật sự tồn tại qua.
"Địa phương quỷ gì." Tiêu Trần không nhịn được mắng lên.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, Tiêu Trần nhìn đường cái dần trở nên lạnh lùng vắng lặng, nghĩ tìm một chỗ đặt chân.
Tuy Tiêu Trần không cần ngủ với ăn, nhưng chung quy đầu đường xó chợ không phải là chuyện tốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận