Cái bóng bên dưới theo sát Tiêu Trần, giống như một con giòi ở trong xương, Tiêu Trần bay càng nhanh, cái bóng càng kéo dài ra.
Sắc mặt Tiêu Trần rất khó coi, đương nhiên không phải là bị hù, mà là tức giận.
Bởi vì cái bóng quỷ dị này, đang chơi chính mình.
Khi mèo bắt được chuột, nó sẽ không lập tức ăn tươi con chuột ngay mà là sau khi chơi chán, sẽ ăn tươi con chuộ.
Bây giờ cái bóng này, chỉ sợ là tình huống này.
Tốc độ của hồ lô đã được nâng lên cực hạn, nhưng cái bóng kéo dài có thể theo kịp nó một cách dễ dàng không tốn chút sức.
"Đứa cháu trai này đang chơi mình." Khuôn mặt Tiêu Trần lập tức tối sầm lại.
Tiêu Trần biết rằng nếu hắn không giải quyết thứ này, có lẽ hắn sẽ không thể thoát khỏi đây.
Nhưng phàm là âm vật đều có một đặc điểm, đó là rất thích quấn quýt chặt lấy.
Ngươi có từngnghe nói rằng một số người bị âm quỷ ám, một khi đã ám sẽ ám nhiều năm, hơn nữa rất nhiều đều là rơi vào kết cục không chết không ngừng.
Đó là lý do tại sao, không ai thích giao du với những âm vật này.
Dính vào âm vật, nếu như không thể trực tiếp giải quyết, sợ rằng cuộc sống sẽ bị khuấy đảo tới trời nghiêng đất ngả.
"Ầm!"
Tiêu Trần nhảy khỏi hồ lô, trực tiếp đáp xuống một nơi trên đỉnh núi.
Cơn gió u ám lạnh lẽo làm quần áo phồng lên dữ dội.
Ngoại trừ tiếng gió rít, không thể nghe thấy một âm thanh nào khác, thế giới hắc ám bị trấn áp một cách đáng sợ.
Bóng đen dừng lại trước mặt Tiêu Trần, nó bắt đầu chuyển độnng xung quanh Tiêu Trần, như thể nó đang nhìn "con mồi", suy nghĩ về cách bỏ miệng xuống.
Tiêu Trần nhìn chăm chú vào cái bóng lang thang.
Vấn đề lớn nhất lúc này là Tiêu Trần không biết nó là gì cũng như sức mạnh thần thông của nó.
Tiêu Trần chỉ có thể ước lượng thực lực của nó, hẳn là ở nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh.
Nói cách khác, Tiêu Trần bây giờ là bên yếu hơn.
Nếu bên yếu hơn trong trận chiến muốn tuyệt sát, trí thông minh là một yếu tố quan trọng.
Tiêu Trần hiện tại hai mắt đen láy, cái gì cũng không biết.
Đồng thời, Tiêu Trần cũng hạ quyết tâm, rằng có đánh chết cũng sẽ không tiến vào những núi lớn màu đen này.
Đây mới đi đâu cùng đó, con mẹ nó tự dưng lòi ra một Thần Vô Chỉ Cảnh, nếu tiến vào đoạn sau Nghiệp Hỏa Trường Hà, há không phải là Thần Vô Chỉ Cảnh bay đầy trời sao.
Xét về thực lực của Tiêu Trần hiện tại, so với nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh.
Thắng được sao?
Được.
Nhưng tỷ lệ rất nhỏ, hơn nữa Tiêu Trần làm sao có thể lãng phí thời gian lớn đi đối chiến với thứ quỷ dị này.
Tiêu Trần nhìn Nghiệp Hỏa Trường Hà phía dưới, đột nhiên kéo quần ra, đi tiểu vào bóng đen kia.
Bóng đen đó, có lẽ không ngờ Tiêu Trần lại không biết xấu hổ như vậy, có thể tùy chỗ đi tiểu.
Ngay cả khi được nuôi dưỡng, cũng không kịp phản ứng, ngơ ngác ở chỗ đó.
Tiêu Trần vén quần lên, làm động tác quốc tế giơ ngón giữa lên.
"Cháu trai, tới đánh ông nội này, ha ha ..." Tiêu Trần nói xong trực tiếp từ trên đỉnh núi nhảy xuống, hướng thẳng Nghiệp Hỏa Trường Hà gào thét bên dưới.
Nếu ngươi bị tưới một thân nước tiểu cộng thêm việc bị chế giễu bằng ngón giữa, ngươi có thể chịu được sao?
Đó là phàm nhân, ước chừng chịu không nổi, huống hồ, đối phương là đại năng nửa bước Thần Vô Chỉ Cản.
"Xì xì..."
Đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ truyền khắp thiên địa u ám.
Lạnh như băng, ác độc, phẫn nộ, khiến cho ngươi không rét mà run.
Bóng đen đột nhiên phình to, một con rắn lớn màu đen dần dần xuất hiện.
Cơ thể của nó như không có điểm kết thúc, trải dài trên dãy núi khổng lồ.
Trên thân thể dày thô như ngọn núi nhỏ, sương đen không ngừng bốc lên, toàn thân vảy đen giống như hô hấp không ngừng mở ra.
Đầu rắn cực lớn bay lên trời, nhô ra khỏi đỉnh núi, con ngươi thẳng đứng màu lục sẫm, lạnh lùng nhìn Tiêu Trần đã rơi vào Nghiệp Hỏa Trường Hà.
"Lêu lêu lêu, tới đánh lão tử a." Lúc này Tiêu Trần cũng không quên quay đầu lại giễu cợt.
Thực ra trong lòng Tiêu Trần cũng có nỗi khổ tâm, sao lại có thể gặp phải chuyện như vậy ở đây.
Loại rắn này có tên là "Bát Dực Chúc Xà", hỷ âm ăn ngon, tính cách tàn khốc bạo ngược, cực kỳ hiếm thấy.
Người ta nói rằng thứ này có quan hệ huyết thống nào đó với Chúc Cửu m.
Mặc dù nó có tên là "Bát Dực", nhưng nó không có cánh, sở dĩ nó có tám cánh là bởi vì thứ này có thể bay, và bay rất nhanh, giống như nó có tám cánh, vì vậy nó được đặt tên là "Bát Dực Chúc Xà".
Đây là thứ khó đối phó, nhưng tất cả các sinh vật giống rắn đều có sức chiến đấu đỉnh cao, bởi vì chúng luôn có mối liên hệ huyết thống nào đó với rồng.
"Xì xì..."
Lưỡi màu đỏ tươi của Bát Dực Chúc Xà không ngừng phun ra nuốt vào, đột nhiên nó há miệng phun ra máu, một vũng chất lỏng màu đen bắn ra, bao phủ Tiêu Trần phía dưới.
Bể chất lỏng này mở rộng nhanh chóng, trong tích tắc, nó bao phủ toàn bộ mặt sông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận