Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 628: Trừng phạt luyện hồn một năm

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Cánh huyết liên hóa thành luồng sáng bay vào trong cơ thể Hình Thiên. Thân thể ông ta đột nhiên co giật mạnh, tiếp đó chiến ý ngập trời phóng lên từ đỉnh núi.
m thanh giận dữ của Hình Thiên truyền khắp thiên địa.
"Đám thần các người thật đáng buồn. Chém thủ cấp của ta giấu vào trong hư không, muốn ta vĩnh viễn không nhìn thấy khuôn mặt bẩn thỉu của các người. Các giam cầm thân thể ta, muốn ta vĩnh viễn không thể thoát thân.
Các người truyền đạo cho ta nhưng chỉ muốn ta làm một con chó vẫy đuôi mừng chủ. Các người lời ngon ý ngọt miệng lưỡi dẻo quẹo, muốn ta tin rằng các người luôn đúng.
Ta không tin.
Đám thần linh các người thật đáng buồn. Các người sẽ không bao giờ, không bao giờ giết chết được ta. Ý chí của ta sẽ tồn tại cùng với thiên địa.
Các người bất diệt thì Hình Thiên ta cũng bất tử."
Một cái rìu khổng lồ chợt xuất hiện trong tay Hình Thiên. Ông ta cất bước, phóng thẳng về một hướng.
Chiến ý ngập trời làm cho vạn vật phải run rẩy.
Tiêu Trần mang theo cô gái, bay tới đứng trên bờ vai Hình Thiên.
"Tại sao tức giận nhiều thế?" Tiêu Trần hỏi.
Trải qua nhiều năm như vậy, cho dù có thù oán gì thì sẽ phai nhạt, nhưng Hình Thiên thì vẫn táo bạo như trước.
"Bọn họ muốn tất cả mọi người phải khuất phục dưới chân, nghe lời giống một con chó. Tôi không muốn làm một con chó."
Hình Thiên tức giận tới đỉnh điểm, chạy nhanh đến mức trời đất quay cuồng. Cuồng phong nổi lên bốn phía.
Dao Trì là biệt phủ thiên đình dùng để bảo dưỡng, sinh sống của Vương Mẫu. Nó tên là động thiên Biệt Hữu, cũng chính là vị trí của Dao Trì.
Trước nay dân gian Hoa Hạ khi nói về người chết thường cùng cách ám chỉ như: cưỡi hạc tây du.
Tây ở đây không phải là tây phương cực lạc, mà là chỉ Dao Trì chỗ ở của Tây Vương Mẫu.
Cưỡi hạc về tây là cách bày tỏ chúc phúc đối với người đã chết, hy vọng họ có thể đến Côn Luân trở thành tiên nhân.
Từ trước Dao Trì vẫn luôn là nơi tươi đẹp nhất trong chuyện thần thoại xưa của Hoa Hạ.
Mấy vệt sáng từ phía xa lao về phía Hình Thiên đang chạy băng băng.
Một nơi giống như Thiên Trì như thoắt ẩn thoắt hiện trong hư không. Xung quanh nó toàn là cung điện xa hoa lộng lẫy.
Tiêu Trần nhìn Hình Thiên, thản nhiên nói: "Tôi tới xử lý, vừa lúc có vài việc nói với bọn họ."
Hình Thiên sửng sốt, ồm ồm nói: "Thằng nhóc kia cũng có thù oán với bọn họ à?"
Tiêu Trần gật đầu xong lại lập tức lắc đầu.
Trên Bất Diệt Thần Diễm ở Hoả Diệm Sơn cũng đâu có dán tên chủ sở hữu là hắn.
Có thể bị người ta cho là vật vô chủ, bị người ta để mắt tới cũng không gì đáng trách.
Tiêu Trần vỗ vỗ bả vai Hình Thiên nói: "Kẻ thù của ông không phải là bọn họ."
Hình Thiên hơi nghi hoặc, muốn tự tay sờ sờ sau gáy của mình, nhưng giơ tay lên rồi mới nhớ ra là mình không có đầu nên lại lúng túng buông xuống.
"Kẻ địch của ta phải là ai?" Hình Thiên không hiểu hỏi.
Tiêu Trần chỉ chỉ bầu trời: "Người từ ngoài đến."
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Phóng tầm mắt xa ra, vũ trụ này rất lớn, rất lớn."
Hình Thiên có tí lơ mơ, không hiểu Tiêu Trần đang nói gì.
"Nghe không hiểu." Hình Thiên thành thật trả lời.
"Chờ đi, một ngày nào đó sẽ hiểu thôi." Tiêu Trần nói. Một thanh trường đao đen do ma khí huyễn hoá thành xuất hiện phía trước hắn.
Lúc này, mấy vệt sáng kia đã đến trước mặt Hình Thiên.
Không lảm nhảm mấy lời thừa thãi, các loại pháp bảo trên tay mấy người này đã hung hăng nện xuống người Hình Thiên.
Chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, chính là ngươi chết ta sống.
Hình Thiên tức giận đến mức huyết khí toàn thân cuồn cuộn tuôn trào, cái rùi trong tay phát ra những tiếng tru khủng khiếp.
"Lôi Trì Thiên Chinh."
Trường đao đen trong tay Tiêu Trần nhẹ nhàng vung xuống, trong nháy mắt toàn bộ trời đất đều tối sầm xuống.
Vô số mây đen, tụ tập trên đỉnh đầu, đại địa bắt đầu rung chuyển.
Vô số lôi xà đen lượn lờ trong mây đen, chuẩn bị đánh xuống Thiên Trì.
Mấy tia lôi xà trực tiếp đánh trúng mấy người mới đến. Bọn họ lập tức bị cố định tại chỗ, phát ra tiếng kêu rên kinh khủng.
Lôi Trì Thiên Chinh trực tiếp công kích thần hồn, loại đau khổ này hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Rất nhiều vệt sáng phóng ra từ Thiên Trì, dùng tốc độ cực hạn vào về đây.
Dẫn đầu là một người phụ nữ duyên dáng sang trọng.
Đây chính là Thánh mẫu Dao Trì trong truyền thuyết, quản lý thuốc bất tử, nữ thần Trường Sinh thời thượng cổ.
Lúc cô gái mặc váy lam bên cạnh Tiêu Trần nhìn thấy người phụ nữ kia thì toàn thân run rẩy, hình như vô cùng sợ hãi bà ta
"Tây Vương Mẫu." cô gái mặc váy lam quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
"Lục Thường, cô đã làm trò đại nghịch bất đạo gì thế, lại dám đứng chung một chỗ với Ma thần à?" Tây Vương Mẫu quát lớn: "Còn không mau cút sang đây."
Khuôn mặt Lục Thường đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tiêu Trần. Hắn hơi nhíu mày, cái đám thần tiên thượng cổ này đúng là lệ khí thật là lớn, uy phong thật to.

Bình Luận

0 Thảo luận