Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1123: Mở bàn cược

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Ánh mắt hâm mộ, ghen ghét và thù hận của đám đệ tử hung hăng chém vào người Tiêu Trần, oán khí sâu sắc đó khiến mí mắt Tiêu Trần nhảy lên.
"Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái đầu buồi ấy, còn chưa cút vào đi học đi." Tiêu Trần không chịu nổi những ánh mắt đó, tức giận chửi ẩm lên.
"Thô tục."
"Không có tố chất."
Một đám đệ tử chửi thầm trong nội tâm.
Cẩu Đản và Tiêu Mạn Ngữ lại che miệng lén cười.
Lúc này, Thác Bạt Hàn lại ôm hoa hồng xuất hiện.
Là đại diện cho con lợn chết không sợ nước sôi, lời cảnh cáo của hiệu trưởng và lời từ chối của nữ thần cũng không thể khiến cậu ta lù bước.
Chẳng qua là khi nhìn thấy Tiêu Mạn Ngữ thân mật khoác cánh tay Tiêu Trần, cậu ta bỗng cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.
"Ahh, có trò hay để xem rồi."
"Cậu nói xem, nếu tên tiểu bạch kiểm này đánh nhau với Thác Bạt Hàn thì ai sẽ thắng?"
"Vớ vẩn, cái tên tiểu bạch kiểm kia một chút khí tức tu hành cũng không có, làm thế nào mà đánh với Thác Bạt Hàn được."
"Thật ra, cậu nhìn xem, tên tiểu bạch kiểm kia rất xứng đôi với hiệu trưởng và cô Tiêu đấy."
"Phi, mặc dù ông không thích Thác Bạt Hàn lắm, nhưng là cải thảo tốt không thể một con heo ủn đi được!"
Đám đệ tử ăn dưa bắt đầu bàn tán xôn xao.
Một số đệ tử không ngại sự việc lớn, có nhiều linh thạch, vậy mà lại mở sòng.
Thác Bạt Hàn thắng, một đền một.
Tiểu bạch kiểm thắng, một đền mười.
Có vẻ như không ai xem trọng Tiêu Trần cả.
"Này mười viên linh thạch thượng phẩm, mua cao... mua kia tiểu bạch kiểm kia chiến thắng."
Một người trông giống như một giáo viên vậy mà lại tham gia.
Điều này gây sốc cho anh chàng mở sòng, nếu tiểu bạch kiểm thắng thì cậu ta quần lót cũng sẽ bị lột sạch mất.
"Thầy Triệu, thầy là giáo viên, thầy cùng đám đệ tử bọn em mò mẫm xem náo nhiệt làm cái gì."
"Sao lại nói nhảm nhiều như vậy là gì, cậu có dám nhận hay không hả?" Thầy Triệu vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Đương nhiên... không dám." Đệ tử mở sòng kinh sợ tiếp nhận.
"Hắc hắc, vậy để tôi mở một bàn cược nhé!" Thầy Triệu cười xấu xa.
"Thác Bạt Hàn thắng, một đền một trăm."
"Cao thủ, ah phi! Tiểu bạch kiểm thắng, một đền một thì thế nào?"
Điều này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, đây là loại tỷ lệ kỳ quặc gì vậy.
"Một đền một trăm, không mua lỗ tự chịu đấy, mua rồi thì không được rút, uống canh hay ăn thịt là tùy ở các trò đấy!"
Thấy mọi người vẫn còn do dự, thầy Triệu lại hét to lên, lại còn lấy ra rất nhiều linh thạch từ trong nhẫn.
"Đừng sợ tôi đền không nổi. Làm giáo viên nhiều năm như vậy, tôi vẫn tích trữ được kha khá đấy."
"Này, Tâm Âm, đến cá cược đi!" Thầy Triệu truyền âm nói với một nữ giáo viên đang xem náo nhiệt ở bên cạnh.
"Vậy tính thế nào đây?" Nữ giáo viên cười cười truyền âm hỏi.
"Chia 3-7, thế nào?" Vụ làm ăn lợi nhuận ổn lại không cần bồi thường, mà phải chia ba phần, thật sự hơi bị đau thịt đấy.
"5-5, việc này rõ ràng là hố linh thạch của đệ tử, nếu tôi nói một câu với Thanh Y đại nhân, anh sẽ không có quả ngon để ăn đâu."
Mí mắt thầy Triệu nhảy lên, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu.
"Thành giao."
"Một trăm viên linh thạch cực phẩm mua Thác Bạt Hàn." Nữ giáo viên thản nhiên bước tới, hào khí ném ra một cái túi nhỏ.
Nghe đến con số này, tất cả đệ tử đều hít một hơi khí lạnh.
Bởi vì trên khắp các đại lục chung quanh Địa Cầu có trữ lượng linh thạch rất dồi dào nên hiện tại không thiếu linh thạch.
Nhưng việc lấy ra trên trăm viên linh thạch cực phẩm cùng một lúc cũng xem như là một canh bạc lớn.
"Cô Tâm Âm, cô xem trọng Thác Bạt Hàn thế sao?"
Có người nhỏ giọng hỏi.
"Tên... tiểu bạch kiểm kia không có khí tức của người tu hành. Dù có đi ra từ Học viện Võ đạo thì cũng không thể đánh bại Thác Bạt Hàn Thượng tam cảnh đâu."
Nữ giáo viên nhấn rất mạnh ba chữ "Thượng tam cảnh".
Cả giáo viên cũng đã đặt cược, một bầy cừu nhỏ thấy có lợi thì nhao nhao lấy hết đồ của mình ra.
"Năm viên linh thạch cực phẩm, mua Thác Bạt Hàn thắng."
"Bốn mươi viên linh thạch trung cấp, mua Thác Bạt Hàn thắng."
...
Nhìn đống linh thạch, miệng thầy Triệu gần như cười xái quai hàm.
Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ném một cái túi ra: "Mua... mua.. anh trai... tiểu... đó thắng."
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa suy nghĩ một chút, nhưng rốt cuộc không dám nói ra ba chữ "tiểu bạch kiểm".
Dù sao trận đánh sấp mặt hôm qua vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô ta!
"Yến Tử, cô không thể chỉ vì tên tiểu bạch kiểm này trông đẹp trai mà mua hắn được."
"Đúng đấy, lý do, chúng tôi muốn lý do."
Một đám đệ tử hảo tâm thuyết phục.
"Tôi cam tâm tình nguyện, linh thạch của tôi nhiều đấy thì sao?" Cô gái bốc đồng liếc mắt.
"Haizzz, con gái đôi khi thật không thể nói lý mà."
...
Thầy Triệu nhìn cái túi nhỏ tinh xảo, sắc mặt co quắp vài cái.
Khi mở túi ra nhìn, mặt đều tái xanh, đó là một viên linh thạch màu tím cực kỳ quý hiếm.

Bình Luận

0 Thảo luận