Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 671: Kiếm Thần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần lạnh lùng nhìn mọi thứ, biết rằng trong trạng thái này thì không gian và thời gian đều vô nghĩa.
Chỉ cần Kiếm Thần muốn, hắn liền có thể xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức.
Đột nhiên, thân ảnh của Kiếm Thần xuất hiện trên một dải ánh sáng đỏ trước mặt Tiêu Trần.
Kiếm Thần cầm thanh trường kiếm màu đỏ trong tay, thân ảnh lúc rõ lúc mờ như cách xa chân trời, nhưng lại gần ngay trước mắt.
Trên mặt Tiêu Trần không có biểu cảm gì nhìn một màn này, không có bất kỳ động tác nào.
Đột nhiên, bóng dáng của Kiếm Thần biến mất, ngay sau đó Tiêu Trần chỉ cảm thấy ngực đau nhói, một thanh trường kiếm màu đỏ xuyên qua ngực, bóng dáng của Kiếm Thần cũng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
Mọi thứ đến quá đột ngột, hắn không kịp phản ứng, thậm chí là không kịp suy nghĩ.
"Ha ha, xem ra ngươi không mạnh như ta tưởng." Côn trùng nhìn cảnh này vui vẻ cười rộ.
Khoảnh khắc tiếp theo, côn trùng đã ngậm miệng lại.
Tiêu Trần nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm màu đỏ.
Trường kiếm xuyên qua ngực bị Tiêu Trần rút ra từng chút một.
Nhìn Kiếm Thần trước mặt, Tiêu Trần nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, sẽ không có người khác tới quấy rầy nữa.
Ngay khi Tiêu Trần nói xong, một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn trào ra, cột năng lượng khổng lồ cắt ngang qua ánh sáng đỏ, quấn hai người lại với nhau.
Dưới công kích của nguồn năng lượng khổng lồ, thi thể sớm đã chết của Kiếm Thần hóa thành một điểm tinh quang, tiêu tán trong hư không.
"Cảm ơn nhiều."
Một giọng nói dễ chịu lọt vào tai Tiêu Trần, đó có phải là ý thức cuối cùng mà Kiếm Thần lưu lại không? Hay đó là ảo giác của Tiêu Trần?
"Lợi hại, lợi hại, ta rút lại những gì ta vừa nói, bày tỏ lời xin lỗi chân thành nhất tới Đại Đế chí cao vô thượng."
Giọng nói của côn trùng hiếm khi nghiêm túc, một màn miểu sát ban nãy khiến cho nó ý thức được rằng, người trước mặt này có thể là đối thủ đáng sợ nhất mà bản thân từng gặp phải.
"Ngươi đang sợ sao?" Giọng nói lãnh đạm của Tiêu Trần truyền ra, đôi mắt không chút thương xót nhìn thẳng vào côn trùng.
Vết thương đáng sợ trên ngực Tiêu Trần đang chảy máu, một kiếm của Kiếm Thần không dễ tiếp được.
Máu trôi vào hư không, như sống lại vậy, hóa thành từng sợi tơ biến mất ở trước mắt.
"Thật nực cười, tại sao ta phải sợ?" Giọng của côn trùng tràn ngập kiêu ngạo không gì sánh được.
Tiêu Trần không lên tiếng nữa, buông Hắc Đao trong tay ra.
Hổ Phác Thiên Chinh.
Hai tay Tiêu Trần tạo thành nắm đấm, những nắm đấm hung hăng đập vào nhau, từng thanh Hắc Đao biến ảo xuất hiện bên người Tiêu Trần.
Có không dưới vạn thanh Hắc Đao, dưới những Hắc Đao này là những gợn sóng kỳ lạ.
Hắc Đao rơi vào bên trong gợn sóng, cùng lúc đó Tiêu Trần bắt đầu chạy, thân hình dần hóa thành một luồng lưu quang vọt thẳng tới côn trùng.
"Ha ha, thật là ngu ngốc." Côn trùng cười lạnh chế nhạo.
Chất nhầy màu xanh lục đột nhiên phun ra từ trong cơ thể, chất nhầy này bao phủ bầu trời, bao phủ côn trùng tứ phía.
Một thiên thạch có đường kính khoảng mười km được bao phủ bởi nham thạch đột nhiên lao ra khỏi lớp chất nhầy màu xanh lục cản đường của Tiêu Trần.
Năng lượng khổng lồ phun ra từ thiên thạch khiến Tiêu Trần kinh hãi.
"Địa hạch."
Đây là căn cơ của một hành tinh, nếu không có thứ này, tinh cầu sẽ chết dần.
Có vẻ như côn trùng ăn những Tinh Thần này hoàn toàn không phải là không có mục đích, nó đang thu thập lõi của chúng để làm vũ khí.
"Ầm!"
Không hề có dấu hiệu báo trước, địa hạch khổng lồ đã phát nổ.
Cô đọng cốt lõi tinh hoa của một tinh cầu, sức mạnh của vụ nổ đủ uy lực khiến Tiêu Trần bị thương.
Nhưng Tiêu Trần không tránh không né, đối mặt với năng lượng cuồng bạo này, hắn lao thẳng tới.
Điểm mạnh nhất của Tiêu Trần chính là tấn công cận chiến, nếu ngay cả đến gần hắn cũng không thể, trong trận chiến này người thua sẽ là Tiêu Trần.
Ngọn lửa ngập trời và sóng xung kích lan ra hàng ngàn dặm xung quanh, vụ nổ với sức mạnh hủy diệt thế giới, cắn nuốt sạch Tiêu Trần.
Trong ánh lửa, Tiêu Trần khẽ quát lên một tiếng, "Đến."
Một chuỗi xiềng xích màu đen từ khoảng không kéo dài ra bao quanh Tiêu Trần.
Sức mạnh của vụ nổ không ngừng đánh vào xiềng xích, xiềng xích dần dần biến mất.
Vào lúc xiềng xích biến mất, bóng dáng của Tiêu Trần lao ra khỏi phạm vi vụ nổ giống như sao băng.
"Muốn cận chiến à, ha ha ha..." Giọng cười chế giễu của côn trùng vang lên.
Đột nhiên, một thân ảnh to lớn đáp xuống trước mặt Tiêu Trần với tốc độ cực lớn.
Đây là một người đá cao hàng trăm trượng, đá trắng toát lên vẻ hấp dẫn khó lý giải.
Đó là một trong những thi thể của mười vị Đại Đế.
"Đại Địa Chi Ca."
Giọng nói to lớn và hùng vĩ vang lên, cơ thể có vẻ vụng về của người đá cúi xuống với tốc độ cực nhanh, hai tay đập mạnh vào khoảng không.
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, mảnh đất vàng dưới tay người đá nhanh chóng lan tràn, không biết là mấy vạn dặm.

Bình Luận

0 Thảo luận