"Mù sao?"
Lệnh Hồ Lạc Hoa sờ sờ hai mắt của mình.
Theo đó chính là thính giác cũng bị tước đoạt.
Một câu cuối cùng mà Lệnh Hồ Lạc Hoa nghe được chính là lời của Sơ Thất.
"Nếu có một ngày, tôi có thể tình cờ gặp hắn trong lời kể của ngài, ngài có gì cần tôi truyền đạt không?"
Lệnh Hồ Lạc Hoa lắc đầu: "Không cần, nếu như hôm nay tôi chết ở chỗ này thì sẽ là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ là được rồi."
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhẹ nhàng giơ tay lên, "Diễm thượng."
Trong giây lát, trong thân thể Lệnh Hồ Lạc Hoa bộc phát ra ngọn lửa màu đen kinh khủng.
Ngọn lửa màu đen giống như rồng có sinh mệnh trườn đi trong hư không như, điên cuồng chậm rãi lan tràn ra.
Trên không bắt đầu bốc cháy lên, từng hoả tuyến giao thoa tung hoành, hình thành một tấm lưới lớn nghìn trượng.
Tất cả chung quanh bị ngọn lửa màu đen đốt cháy vặn vẹo, có thể thấy được ngọn lửa màu đen này kinh khủng đến cỡ nào.
Bóng dáng Sơ Thất cũng bị vặn vẹo trên không trung ngọn lửa kinh khủng, hư ảo không gì sánh được.
"Lúc nào mà cô-" Sơ Thất kinh ngạc hỏi.
Chiêu thức kinh khủng như vậy, không có khả năng trước khi phát động mà không có dấu hiệu.
Lệnh Hồ Lạc Hoa lại trong nháy mắt phát động được chiêu thức kinh khủng này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhắm mắt lại, nghiêng hồ lô trong tay đi.
Rượu trong suốt chậm rãi chảy ra.
Rượu nhỏ xuống ngọn lửa màu đen dưới chân Lệnh Hồ Lạc Hoa, trong nháy mắt ngọn lửa màu đen vọt lên cao.
Lấy Lệnh Hồ Lạc Hoa làm trung tâm, chu vi ngàn trượng trên không hoàn toàn rơi vào biển lửa kinh khủng.
Trong nháy mắt Sơ Thất đã hiểu, chiêu này của Lệnh Hồ Lạc Hoa được phát động như thế nào rồi.
Thì ra là lúc trước cô ta nghiêng đổ rượu ra cũng đã trải xong chăn đệm cho chiêu này.
Bóng dáng Sơ Thất đang vặn vẹo trong hư không, hư ảo không gì sánh được.
Tựa như sát chiêu kinh khủng như vậy lại không có bất kỳ tác dụng gì đối với cô ta.
"Thật là lợi hại, cô là người mạnh nhất trong số những người tôi đã gặp."
"Nhưng tôi lại không giống như thế, tôi sẽ không bị sức mạnh của các người thương tổn."
Sơ Thất cúi đầu tiếp tục viết, trong miệng nhẹ nhàng nói.
Lệnh Hồ Lạc Hoa đã không nghe được âm thanh chung quanh.
Thế giới rơi vào yên lặng tuyệt đối, không có một chút âm thanh nào.
"Thính giác cũng bị tước đoạt sao?"
Lệnh Hồ Lạc Hoa cười cười, rõ ràng mình không chịu bất kỳ công kích nào, nhưng mình lại đang không ngừng mất đi đồ vật của bản thân.
Xem ra chắc là quyển sổ nhỏ trong tay cô ta có chuyện.
Mà có thể người có thể sống sót trên Diễm thượng của mình, đơn giản chỉ có hai loại người.
Một loại chính là Đại Đế, một loại khác chính là thần thông không gian cực kỳ khủng bố.
Chắc chắn tên Sơ Thất trước mắt này không có khả năng đạt được cảnh giới Đại Đế.
Như vậy cô ta chỉ có thể có thần thông không gian kinh khủng.
Mặc dù đột nhiên mất thính giác, thị giác, lúc này Lệnh Hồ Lạc Hoa vẫn bình tĩnh như trước.
Hơn nữa trong nháy mắt đã phân tích ra một ít phương thức tác chiến của Sơ Thất.
"Thiên Ma Vũ."
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhẹ nhàng giơ cánh tay vẫn luôn mang theo đôi giày thêu kia.
Ma khí màu đen quanh thân bắt đầu cuộn trào mãnh liệt như con nước lớn, hợp thành một đợt thủy triều ma khí cao tới ngàn trượng.
Thân thể Lệnh Hồ Lạc Hoa được sóng ma khí khổng lồ nâng lên.
Trên mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ trang nghiêm như con gái của chín tầng trời, thần thánh không thể xâm phạm.
"Đi thôi!"
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười, tháo đóa hoa nhỏ trên giầy thêu xuống, ném về phía trước.
Hoa nhỏ xoay tròn trong hư không, bắt đầu phóng đại cực nhanh.
Sơ Thất ngẩng đầu nhìn ma khí tràn ngập trên không.
Đột nhiên có dục vọng muốn kéo đi, nhưng lại dừng tay.
Mờ ảo mới là đẹp, và cô ta đã phát hiện điều không tầm thường trong tia sáng đó.
Đóa hoa kia đi với ánh lửa màu đen, lộ ra một tia sáng cực kỳ chói mắt.
Ngoài hư không, trong lúc dập dờn lại hiện ra một tia thanh nhã và mềm mại.
Ma khí khổng lồ điên cuồng dũng mãnh tràn vào bông hoa.
Cánh hoa xinh đẹp như mỹ nhân mới tỉnh, mềm mại nở rộ hoàn toàn.
Nhưng dưới mỹ lệ thường ẩn dấu nguy hiểm trí mạng.
Trong lòng Sơ Thất có chút luống cuống.
Nhìn đóa hoa kia xoay tròn, từng đợt cảm giác kỳ quái xông lên đầu.
Cô đơn, hoang vắng, ấm áp, sôi động, sau đó là bùng nổ.
Những cảm giác kỳ quái này được lần lần lượt sinh ra, phồn hoa như gấm, tựa như ảo mộng.
Đóa hoa đã hoàn toàn nở rộ, một bóng người xinh đẹp mà hư ảo xuất hiện nhảy múa trong cánh hoa đã nở rộ.
Dáng múa nhẹ nhàng, thân nhẹ tựa yến, thân thể mềm như mây, hai tay mềm mại không xương, điệu múa như có hoa sen nở rộ dưới chân.
Như cánh bướm vờn trên hoa, như nước chảy róc rách, như trăng sáng trong núi sâu, như tia nắng ban mai trong hẻm nhỏ, như hạt sương trên lá sen khiến cho ta như được uống rượu ngon, say lòng đến không không cách nào kiềm chế bản thân.
Đẹp, đẹp đến cực hạn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận