Không ngờ hai vị trưởng lão tự bạo cũng không ngăn được người phụ nữ điên này.
Lâu Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Trần đang mờ mịt, từng luồng kiếm khí tràn ra từ trên người cô ta.
Ngay cả khi cô ta đang bị thương, giết Tiêu Trần không khác gì bóp chết một con kiến.
"Chạy đi." Nghiêm Vân Vi thê lương hét, thân hình hóa thành một đám khói đen, chắn trước mặt Tiêu Trần.
Kiếm khí xuyên qua cơ thể Nghiêm Vân Vi, máu tươi nóng hổi bắn lên mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần lau vết máu trên mặt, không hiểu thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy?
Một chị gái mình chỉ mới gặp một lần, đã hy sinh tính mạng để bảo vệ mình.
Một người phụ nữ lẽ ra là trưởng bối của mình, lại trăm phương ngàn kế muốn giết mình.
Cái đầu nhỏ không thể hiểu được những điều này, dù có đọc bao nhiêu cuốn sách cũng không thể hiểu được.
Cái đầu nhỏ của Tiêu Trần bắt đầu đau nhức, như thể có thứ gì đó sống lại từ trong cơ thể hắn.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào Tiêu Trần, trong đồng tử mắt trái của Tiêu Trần xuất hiện một thập tự, một luồng tà khí mãnh liệt trào ra.
Một dục vọng cắn nuốt dần dần chiếm lấy tâm trí Tiêu Trần.
Lâu Vô Nguyệt cảm nhận được luồng tà khí này, lông tơ trên khắp cơ thể kinh hãi dựng đứng. Rốt cuộc đây là cái quái gì mà khiến cho cô ta, một đại năng Yên Diệt Cảnh, toàn thân đều phát run.
Lâu Vô Nguyệt rút thanh kiếm gỉ sét ra, chém một kiếm về phía Tiêu Trần.
Một kiếm khí giống như vầng trăng khuyết lao về phía Tiêu Trần, không gian xung quanh kiếm khí bị một lực lượng khủng bố vặn vẹo.
"Tàn Nguyệt trảm."
Một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ sự yên tĩnh của con hẻm, hai bóng người chắn trước mặt Tiêu Trần.
Lúc này, cuối cùng Thủy Sanh Sanh và Mộng Phạm cũng đã đuổi đến kịp.
Một màu đỏ, một trong suốt, hai luồng kiếm khí điên cuồng bắn ra từ đầu ngón tay của hai người.
Trong lúc nóng vội, cả hai không kịp thực hiện biện pháp phòng ngự hữu hiệu.
Ba luồng kiếm khí nửa đường va chạm vào nhau, những sợi tơ kiếm khí lan ra, những ngôi nhà xung quanh lập tức bị phá hủy.
Rõ ràng kiếm khí Tàn Nguyệt của Lâu Vô Nguyệt chiếm ưu thế hơn.
Kiếm khí này tách hai luồng kiếm khí kia ra, uy lực không hề giảm lao về phía Tiêu Trần.
"Tránh ra." Lâu Vô Nguyệt hét lên dữ dội.
Một ngụm máu phun ra, nhiều lần bị thương, thêm cả cú chém toàn lực này, Lâu Vô Nguyệt đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Dù Lâu Vô Nguyệt đã lớn tiếng nhắc nhở nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Tốc độ của kiếm khí cực nhanh, nháy mắt đã đến trước người Thủy Sanh Sanh và Mộng Phạm.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, hai người cũng không có thời gian làm thêm động tác gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí lao tới.
Nhìn thấy hai người sắp bị kiếm khí chém, Tiêu Trần đang mờ mịt, đột nhiên vươn tay, túm chặt quần áo của hai người.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Trần dùng sức, thân thể của hai người bị ném thẳng về phía sau.
Không có sự ngăn cản của Thủy Sanh Sanh và Mộng Phạm, Tiêu Trần trực tiếp đối mặt với kiếm khí khủng bố kia.
Một làn sương xanh từ trong con ngươi của Tiêu Trần bay ra, sương mù ngưng tụ trong không khí nhưng không tiêu tan, giống như một dải lụa, theo luồng khí lắc lư bắt đầu khởi động.
"Không." Nhìn thấy kiếm khí khủng bố sắp chém vào Tiêu Trần, hai người phát ra tiếng hét thê lương.
Nhưng đã quá muộn, kiếm khí xuyên qua cơ thể, Tiêu Trần đột ngột dừng lại, đứng yên tại chỗ như thể bị ngu.
"Không, không." Thủy Sanh Sanh điên cuồng đến bên cạnh Tiêu Trần.
Một đường máu đỏ tươi xuất hiện từ trán của Tiêu Trần kéo dài xuống, như thể cả người bị chẻ làm đôi.
Thủy Sanh Sanh ôm Tiêu Trần vào ngực, luống cuống lấy ra một nắm đan dược, nhét vào miệng Tiêu Trần.
Sức sống trong cơ thể Tiêu Trần nhanh chóng mất đi đến mức hắn không thể mở miệng.
Nước mắt tuôn ra như lũ vỡ đê, rơi trên mặt Tiêu Trần.
"Trần Trần, Trần Trần, con sẽ không sao, con sẽ không sao đâu." Thủy Sanh Sanh liên tục lặp lại câu nói này như thể bị điên.
"Má ba, con xin lỗi." Tiêu Trần giống như hồi quang phản chiếu, đột nhiên mở mắt.
"Trần Trần, đừng nói nữa, má ba sẽ đưa con về nhà, đưa con về nhà."
Thủy Sanh Sanh ôm lấy Tiêu Trần.
Đột nhiên, từng luồng sinh khí màu xanh lục phun ra từ trong cơ thể Tiêu Trần.
Sức sống màu xanh đã làm cho tơ máu đỏ tươi đó nhanh chóng khép lại.
Thủy Sanh Sanh nhìn cảnh tượng thần kỳ này bèn ôm chặt lấy Tiêu Trần, như thể sợ rằng mọi thứ trước mắt chỉ là do cô tự tưởng tượng ra.
Sức sống đã mất của Tiêu Trần liên tục được bù đắp bởi màu xanh biếc này, sắc mặt tái nhợt của Tiêu Trần cũng dần dần trở nên hồng hào.
"Du Du, con đang làm gì vậy?" Lúc này giọng Lâu Vô Nguyệt vang lên.
Cô gái nhỏ tên Du Du lúc này dường như đã thay đổi thành một người khác.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã mất đi vẻ ngây thơ trước kia, hiện tại tràn đầy khinh thường chế nhạo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận