Nhất thời trong lòng Tiêu Trần có cảm giác sợ hãi, bỗng dừng lại quay đầu.
Tiêu Trần thấy, mấy tên kia đang sợ hãi nhìn chỗ Lãnh Tiểu Lộ ngồi vừa rồi.
Mà trên chỗ của Lãnh Tiểu Lộ, cái bóng của cậu ta bị ánh trăng kéo ra thật dài, thế mà đậu ở chỗ này không đi theo Lãnh Tiểu Lộ.
"Đệch mợ nó. ' Tiêu Trần thầm mắng, nhìn Lãnh Tiểu Lộ.
Lúc này sắc mặt Lãnh Tiểu Lộ trắng bệch như tờ giấy, toàn thân đổ rất nhiều mồ hôi.
Mà một con rồng số mệnh màu vàng xoay quanh lượn quanh trên đầu Lãnh Tiểu Lộ, giống như muốn rời khỏi đó.
"Tiêu Trần ca ca, em thật khó chịu" Lãnh Tiểu Lộ nói xong liền ngã xuống.
Con ngươi Tiêu Trần co rút lại thật mạnh, thế mà lại có người đang đoạt lấy đại khí vận Lãnh Tiểu Lộ.
Tiêu Trần giận dữ ôm lấy Lãnh Tiểu Lộ, thả người nhảy lên trở lại chỗ ngồi vừa rồi.
Quỷ dị là, cái bóng của Lãnh Tiểu Lộ lại tự động đậy.
Vốn là cái bóng đang ngồi lại sống lại, tránh được Tiêu Trần.
"Yêu quái. ' Rốt cuộc một đám nhóc tìm đường chết cũng phản ứng kịp, thét lên chạy ra.
"Đừng nhúc nhích." Tiêu Trần quát mạnh.
Bởi vì Tiêu Trần phát hiện, bóng dáng của bọn họ cũng bị định ngay tại chỗ.
Nhưng mấy người hoảng sợ, bất chấp tiếng gọi của Tiêu Trần, chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Cái bóng, cái bóng, cái bóng của chúng ta."
Có người chạy hai bước, quay đầu nhìn mới phát hiện cái bóng của tất cả mọi người đều đứng tại chỗ mà không hề động.
Nhưng đã không còn kịp rồi, mấy tên đó ầm ầm ngã xuống.
Tiêu Trần cũng không quản được bọn họ, bởi vì Tiêu Trần phát hiện, hơi thở của Lãnh Tiểu Lộ càng ngày càng yếu.
"Lăn ra đây."
Tiêu Trần nổi giận, đạp một cước lên mặt đất.
Trong cơn giận dữ, một thân lực lượng trào ra.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, tiếp đó mặt đất bị lật ra như sóng triều.
Chỉ một thoáng, đá vụn bay loạn, bụi mù cuồn cuộn, vết rách trên mặt đất lan tràn đến trước căn nhà bên cạnh mới khó khăn dừng lại.
Trong không khí cuồng bạo, cái bóng Lãnh Tiểu Lộ lại như một chiếc lá, lắc lư bay bên theo không khí cuồng bạo ấy.
"Là Ảnh Ma, cẩn thận người này." Đột nhiên bóng dáng Tử Thần xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
"Ảnh Ma?" Tiêu Trần nhíu mày.
Sắc mặt Tử Thần hơi khó coi, khẽ gật đầu: "Thái cổ tồn tại một loại sinh linh, vô cùng phiền phức, bọn họ có thể ẩn nấp ở trong cái bóng, năng lực ẩn nấp này ít khi bị đương sự phát hiện."
"Bọn họ là thích khách giỏi nhất, thậm chí ở thời Thái cổ, còn có chuyện Ảnh Ma đâm lén Thần Vương thành công. '
Tiêu Trần có chút lo lắng cắt đứt lời Tử Thần, hiện tại cũng không phải thời gian phổ cập khoa học.
"Làm thế nào mới có thể lấy được cái bóng của Tiểu Lộ về?"
Tử Thần lắc đầu, "Không có cách nào, trừ phi Ảnh Ma tự trả cái bóng."
Mí mắt Tiêu Trần nhảy loạn một hồi, nhìn Lãnh Tiểu Lộ trong ngực.
Lúc này sắc mặt Lãnh Tiểu Lộ ngày càng tái nhợt, môi đã biến thành màu trắng không còn chút máu.
Thân thể cậu ta co rúm lại, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, hình như muốn mở mắt nhưng mà lại không thể, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
Tiêu Trần giao Độc Cô Tuyết cho Tử Thần, mình ôm chặt lấy Lãnh Tiểu Lộ.
Tiêu Trần phát hiện, nhiệt độ cơ thể Lãnh Tiểu Lộ đang kịch liệt giảm xuống, số mệnh kim long trên đầu lập tức muốn rời khỏi thân thể.
Tiêu Trần ngăn chặn lửa giận sắp phun ra trong ánh mắt, chăm chú nhìn chằm chằm cái bóng Lãnh Tiểu Lộ rồi hỏi.
"Mày muốn cái gì, nói?"
Nhưng lại không có ai trả lời Tiêu Trần, chỉ có cái bóng kia bay trên không trung, như đang cười nhạo Tiêu Trần vô năng.
Nhất thời bầu không khí rơi vào trong yên tĩnh đáng sợ.
"Tam kỳ tuyệt, cùng với số mệnh kim long." Lúc này một giọng nói khàn khàn truyền ra từ cái bóng của Lãnh Tiểu Lộ.
Tiêu Trần hé mắt, "Tam kỳ tuyệt?"
"Núi Đại Ba, quả cầu." Giọng nói khàn khàn kia vang lên lần nữa nhắc nhở Tiêu Trần.
Đột nhiên Tiêu Trần nhớ lại quả cầu mà mình lấy được ở núi Đại Ba, vẫn luôn không quá để ý, thì ra bên trong đựng thứ này.
Tiêu Trần không chút do dự móc từ trong miệng quái ngư bên người ra, thảy quả cầu qua.
Đột nhiên trên không trung xuất hiện một cái miệng đen ngòm nuốt quả cầu vào.
"Số mệnh kim long." Giọng nói khàn khàn vang lên lần nữa.
Con mắt Tiêu Trần hơi nheo lại, tay ôm Lãnh Tiểu Lộ lại nắm thật chặt.
"Mạng quan trọng hơn."
Tiêu Trần gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu Lãnh Tiểu Lộ.
Một dòng khí màu vàng óng mà mắt trần có thể thấy lao ra từ đỉnh đầu Lãnh Tiểu Lộ, xông thẳng tới chân trời.
Rất nhanh dòng khí màu vàng óng đã bị một mảnh mây đen giữ lại.
"Nên đưa cái bóng cho tôi rồi chứ?" Tiêu Trần làm xong những chuyện này, mới lạnh lùng nói ra.
"Cầm đi." Cái bóng của Lãnh Tiểu Lộ đột nhiên nhằm về phía Tiêu Trần.
"Cẩn thận, cái bóng nổ." Tử Thần kinh hãi.
Cùng lúc đó, tám cái bóng của những tên chơi Điệp tiên cũng nhằm về phía Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận