"Mạnh được yếu thua mà thôi, chỉ có thể trách các người quá yếu." Thiên Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, dường như không đồng ý thân phận kẻ xâm lược của mình.
"Suy nghĩ của các cô mới có vấn đề ấy!" Tiêu Trần thần tính lắc đầu: "Theo lời cô nói, nếu như Đại Ma Đầu đi tiêu diệt hư không của các cô, vậy chỉ có thể trách các cô quá yếu mà thôi!
"Haha, cậu thực sự cho rằng mình là kẻ bất khả chiến bại trên thế giới sao?" Có người mở miệng mỉa mai.
Tiêu Trần gãi gãi đầu: "Nếu không muốn dùng cách oẳn tù tì để giải quyết, vậy thì tôi chỉ có thể dùng một số thủ đoạn cực đoan thôi."
Thiên Lạc nhíu mày, không rõ thiếu niên này rốt cuộc muốn làm gì? Tình hình hiện tại dường như đã không thể kiểm soát được nữa.
"Dùng thủ đoạn cực đoan? Muốn quyết định thắng thua ở chỗ này sao? Được, tôi sẽ cùng cậu chơi đến cùng." Thiên Lạc mỉm cười, phượng hoàng đen phía trên bầu trời bắt đầu gào thét, mang theo ngọn lửa đen kịt ngập trời.
Sắc mặt Cương Chủ hơi khó coi, thực lực bên phía các cô yếu hơn nhiều so với đối phương.
Nếu một cuộc xung đột quy mô lớn nổ ra ở đây, chỉ sợ sẽ có thương vong nặng nề.
Cương Chủ nhìn Kiếm Chủ bên cạnh, Kiếm Chủ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy bọn họ yếu hơn đối phương nhưng không phải không có cơ hội chiến thắng.
Chỉ cần có thể xử lý tốt vài chỗ quan trọng tiếp theo, tình thế có thể sẽ đảo ngược.
Hơn nữa bên kia rõ ràng không muốn ra tay ở chỗ này, bởi vì bọn hắn không nắm chắc lắm có thể giữ mọi người ở đây.
"y yo, một đám không biết trời đất rộng, may mà lần này có tôi ở chỗ này đó. Nếu như các cô gặp phải Đại Ma Đầu, bây giờ chắc cả người đều đã chết cóng hết cả rồi." Tiêu Trần thần tính không vui lắc đầu, không hiểu tại sao lại phải liều mình một mất một còn làm gì.
Tiêu Trần thần tính nghĩ nghĩ, lấy ra một cái túi Bách Bảo màu vàng, lục lọi ở bên trong.
Nhìn thấy động tác của Tiêu Trần thần tính, đám người Thiên Lạc ngay lập tức bày ra tư thế tấn công.
"Các cô đều lớn tuổi như vậy rồi, thật không hiểu chuyện gì cả." Tiêu Trần thần tính lẩm bẩm nói, lấy ra một cái vòng tròn nhỏ màu vàng.
"Tôi sẽ giảng một ít kinh, thuyết một ít pháp, tẩy sạch tâm linh cho các cô. Lệ khí cả đám nặng quá trời!"
Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng gõ gõ mâm tròn, mâm tròn bắt đầu biến hóa tách ra, cuối cùng biến thành rất nhiều bảo tọa hoa sen.
"Mỗi người một cái, đừng cướp đó." Tiêu Trần thần tính búng ngón tay.
Những bảo tọa hoa sen vàng đó bay thẳng về phía mọi người.
"Uỳnh!"
Một con sói đen khổng lồ lập tức đập nát bấy bảo tọa hoa sen bay về phía nó.
Người áo đen ở bên cạnh con sói khổng lồ cười lạnh nói: "Muốn giảng kinh thuyết pháp, cậu có phải đã tìm nhầm đối tượng rồi hay không?"
"y yo, anh làm tôi sợ chết khiếp!" Tiêu Trần thần tính phồng má, đột nhiên xuất hiện bên cạnh người áo đen.
"Anh đền bảo tọa cho tôi đi, đây là đồ một vị Phật cổ để lại cho tôi đó."
Người áo đen nhìn Tiêu Trần thần tính đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lập tức dọa sợ nổi da gà.
Bởi vì hắn ta hoàn toàn không nhìn rõ thiếu niên này đến được đây bằng cách nào.
"Đền cho tôi đi." Tiêu Trần thần tính không vui vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Tốc độ của Tiêu Trần thần thánh không chỉ khiến người áo đen sởn hết cả gai ốc, mà còn khiến mọi người giật nảy mình.
Ngoại trừ những người có thực lực mạnh nhất, không ai biết Tiêu Trần thần tính đã đi qua như thế nào.
"Ngược dòng thời gian." Thiên Lạc nhìn Tiêu Trần thần tính, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Chỉ có rất ít người nhìn thấy rõ động tác của Tiêu Trần thần tính, Thiên Lạc là một trong số đó.
Lý do tại sao hầu hết mọi người không nhìn thấy rõ động tác của Tiêu Trần thần tính không phải vì tốc độ của Tiêu Trần thần tính quá nhanh.
Mà bởi vì trong nháy mắt Tiêu Trần thần tính chuyển động đã làm thời gian chảy ngược.
Ban đầu Tiêu Trần thần tính phải mất ba hơi thở mới tới được bên cạnh người áo đen, nhưng hắn đã ngược dòng thời gian, làm cho người ta cảm thấy chỉ mất nửa hơi thở mà thôi.
Thời gian và không gian luôn là hai thần thông mạnh mẽ nhất.
Khả năng khống chế thời gian của thiếu niên này quá dày công tôi luyện, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhìn Tiêu Trần thần tính không chịu buông tha, người áo đen có chút tức giận.
Một nơi nghiêm túc biết bao nhiêu vậy mà lại bị tên nhóc khốn kiếp này làm như một trò đùa.
Con sói khổng lồ bên cạnh người áo đen lập tức dung hợp vào hắn ta, sát ý điên cuồng tuôn ra.
"Không đền nổi nên muốn đánh người à?" Tiêu Trần thần tính hung hăng đấm móc một cú đập vào mặt người áo đen.
"Phụt..."
Người áo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay mất mấy cái răng.
"Cẩn thận, mỗi cử động của hắn đều có thể ảnh hưởng đến dòng thời gian xung quanh." Thiên Lạc nhắc nhở.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận