Để đám người tu hành khác nhìn thấy thì dự là sẽ tức chết luôn, ai lại chà đạp đồ tốt như vậy chứ.
"Hấc!"
Đứa bé gái và golden cùng lúc ợ một cái, hai đứa cùng toét miệng cười thỏa mãn.
Nhóc con không biết rằng nhờ có mớ linh quả này ôn dưỡng mà thân thể của mình đã thành một kho báu, chỉ chờ ngày nhóc tự đi khám phá.
Tiêu Trần mang đứa bé xuống mặt đất, chỉ vào toà kiến trúc cao lớn nhất trong thôn trang phía xa, nói:
"Đi tới chỗ đó, quy tắc cũ, đừng quay đầu." Thân hình Tiêu Trần lại dần dần biến mất.
Đứa bé gật đầu thật mạnh rồi xách theo đao gỗ cứ như một nữ hiệp, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Mấy tên canh gác ở cửa thôn trang đã nhanh chóng phát hiện ra đứa bé gái.
Một tên trong số đó nhảy ra ngoài, trên đầu hổ dữ tợn đầy ý cười tàn nhẫn.
"Nhãi con Nhân tộc trí nhớ kém thật, còn dám tiến vào nơi này? Coi bộ chúng ta giết chưa đủ rồi!"
"Hừ!" Đứa bé giơ đao gỗ lên quơ quơ, khuôn mặt nhỏ đầy kiêu ngạo.
Nhìn bộ dạng buồn cười của đứa bé, đám quái vật gác cổng lập tức cười hô hố.
"A Liệt, mày bị một con sâu coi thường kìa!"
Mấy tên lâu la mở mồm ra là toàn châm chọc, chỉ có mỗi quái vật dẫn đầu là thấy hơi nghi ngờ.
"Tại sao một con nhãi Nhân tộc bình thường lại xuất hiện ở đây được chứ? Có gì đó sai sai."
Nó đang định ngăn cản thủ hạ của mình thì cái tên bị chọc cho tức điên kia đã đánh về phía đứa bé.
"Hây." Nhóc con giơ đao, giọng đầy mùi sữa hét lên.
"Ha ha" Bộ dạng tức cười của đứa bé lại gây ra mấy tràng cười lớn hơn.
Tiếng cười chọc cho quái vật tên A Liệt tức điên.
"Con nhãi nhép, mày định dùng thanh đao nát này chém chết lão tử chắc?"
A Liệt duỗi tay tát về phía đầu đứa bé. Tiếng xé gió vang lên dồn dập, nếu cái tát này mà trúng đích thì sợ là cái đầu nhỏ kia sẽ nở hoa luôn.
Thế nhưng chuyện thần kỳ đã xảy ra. Một đao vụng về của đứa bé bổ xuống mà A Liệt lại đột nhiên bất động cứ như là đã trúng thuật Định Thân.
"Hứ!" Đứa bé gái đắc ý lắc lư cái đầu rồi đi thẳng về phía trước, rặt vẻ không coi ai ra gì, thật sự là đang trắng trợn nói: mau đến đánh tôi đi này!
"A Liệt, mày làm sao đấy?" thấy đồng bạn có vẻ bất thường, hai con quái vật khác nhào tới.
Chúng nó phát hiện trạng thái quỷ dị của đồng bạn, tuy còn sống nhưng mà sinh cơ lại đang nhanh chóng xói mòn. Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ biến thành một cỗ thi thể.
"Tiểu súc sinh, mày làm gì hả?"
Tiếng nói vừa dứt, tiếng xé gió rít đã vang lên. Cuồng phong chợt nổi lên, tiếng hổ gầm táo bạo xen lẫn trong gió cuốn thẳng về phía đứa bé.
"Hây a, Hây a."
Đứa bé có chút hốt hoảng vung vẩy đao gỗ, chỉ trong nháy mắt thiên địa đã an tĩnh lại.
Tiếng hổ gầm, tiếng gió rít... tất cả đều biến mất, chỉ để lại hai bóng dáng bị cố định ngay tại chỗ.
Tình huống quỷ dị khiến đám quái vật có mặt ở đây cảm thấy rất bất thường.
Tộc trưởng dẫn đầu, ngửa mặt lên trời gào rống, tiếng hổ gầm lập tức truyền đi rất rất xa.
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Mặt đất không ngừng rung lắc, có tiếng hổ gầm từ phía xa xa vọng lại.
Từ phía xa xa, rất nhiều bóng dáng đang dùng tốc độ cực nhanh lao đến chỗ này.
Một đội quân kỵ binh tạo thành từ những con hắc hổ mang theo áp bách cực lớn bao vây đứa bé.
Mỗi con hổ này, con nào con nấy cũng phải dài ít nhất hai mươi mét, kèm theo sát khí khiến người ta kinh hãi.
Trên lưng mỗi một con hổ đều có một người đang ngồi, áo giáp đen dường như đã hòa làm một thể với hắc hổ.
Khí thế sát phạt rợp trời khiến đội ngũ chỉ có hơn trăm kỵ binh này nhìn giống như một đại quân hàng triệu người.
Thân hình gầy gò của đứa bé gái ở dưới miệng hổ trông đáng thương đến mức không đáng kể.
"Tiến về phía trước."
Giọng nói của Tiêu Trần đột nhiên vang lên bên tai đứa bé vốn đang choáng váng bởi sát khí của đám hắc hổ.
Nhóc con cố gắng áp chế cơ thể đang run rẩy của mình, gian nan bước về phía trước.
Nhìn thấy vậy thì tiếng cười mỉa mai lại vang lên.
"Đại ca, không phải vì vật nhỏ này mà anh triệu tập bọn em đấy chứ?" Một giọng nói vang lên từ trên lưng hắc hổ.
Thấy dưới sát khí dày nặng của đám hắc hổ mà đứa bé vẫn có thể tiến về phía trước, ánh mắt tộc trưởng bộ tộc Ma Hổ trở nên rất lạnh lẽo.
"Không biết là vị bằng hữu nào đang nhằm vào bộ tộc Ma Hổ của ta, có thể ra ngoài gặp mặt được không?" m thanh vang vọng khắp bầu trời.
Không phải là do nó phát hiện ra Tiêu Trần đang ẩn nấp, đây chỉ là suy đoán mà thôi. Đứa bé gái trước mặt là một Nhân tộc bình thường, cơ bản là không thể khiến cho đám thuộc hạ của nó lập tức mất đi sức chiến đấu được.
Tình huống này xảy ra thì chỉ có một khả năng, chính là có ai đó đang ở sau lưng giở trò quỷ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận