"Ô ô." Tiêu Trần mơ hồ mắng, nhân tiện giơ hai ngón giữa lên.
Không ai chặn đường, Tiêu Trần bò cực nhanh, rất nhanh đã bò đến sát biên giới cung điện.
Tiêu Trần phóng tầm mắt nhìn tới, nơi đây chắc là phía sau Tử Quốc Phù Đồ, cũng chính là nơi bắt đầu của nửa đoạn sau dòng sông Nghiệp Hỏa.
Ánh mắt nhìn theo dòng sông Nghiệp Hỏa quanh co, ở trong tầm mắt Tiêu Trần nhìn thấy trắng xóa hoàn toàn.
Nghiệp hỏa ở nơi này dường như thay đổi hình dạng, không hề tồn tại theo hình thái dòng sông.
Vùng màu trắng kia, hợp với thiên địa, vô biên vô hạn.
Lúc này lão thái thái đi tới bên cạnh Tiêu Trần: "Tiểu tử, đừng đi nữa, nơi xa chính là rừng rậm Nghiệp Hỏa, đi vào căn bản là ra không được."
Tiêu Trần liếc mắt, dùng ngón tay dính chút máu loãng trong miệng, viết mấy chữ trên mặt đất.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Tiêu Trần vẫn lo lắng vấn đề này, nếu như ngủ lâu quá, sợ rằng thật sự không cần đi nữa.
Nhìn Tiêu Trần gương mặt lo lắng, lão thái thái trực tiếp trả lời, "Sáu canh giờ, đại nhân bởi vì một ít nguyên nhân mỗi ngày phải ngủ sáu canh giờ."
Tiêu Trần yên lòng, sáu canh giờ chính là mười hai giờ, không có việc gì, còn đủ thời gian.
Tiếp theo Tiêu Trần không có bất kỳ do dự nào xoay người dựng lên, trực tiếp chạy từ trên Tử Quốc Phù Đồ xuống phía dưới.
Hồ lô lớn của Tiêu Trần đón được hắn khi hắn gần như rơi vào dòng sông Nghiệp Hỏa.
Một người, một hồ lô, không ngừng chạy về phương xa.
Mạc Ly đứng ở phía trên Tử Quốc Phù Đồ, nhìn Tiêu Trần càng lúc càng đi xa, đột nhiên cười.
Mạc Ly cười rộ lên rất là đẹp, có hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Đại nhân tại sao lại cười." Lão thái thái có chút ngạc nhiên, không biết đã bao nhiêu năm, chưa thấy qua đại nhân cười.
"Ta muốn đi bắt hắn trở lại, hắn là người của ta." Mạc Ly nói xong bóng dáng đột nhiên biến mất tại chỗ.
Lão thái thái nhìn bên cạnh trống rỗng, trong nháy mắt xụi lơ xuống.
"Đại nhân."
Trên hồ lô lớn, Lưu Tô Minh Nguyệt nằm ở bên cạnh chiếc vạc lớn, nhìn Tiêu Trần ngâm nước thuốc, không ngừng lau nước mắt.
Cô không rõ, vì sao mình vừa ngủ một chút, Đại Đế ca ca làm sao lại bị thương thành như vậy.
"Phù."
Ngâm hai giờ, Tiêu Trần bò ra từ trong nước thuốc.
"Khóc gì mà khóc, ông đây còn chưa có chết đâu!" Tiêu Trần níu lấy Lưu Tô Minh Nguyệt, đánh hai cái lên cái mông nhỏ của cô.
Cô nhóc này, cả ngày chỉ có biết có ăn với ngủ thôi, nếu như vừa rồi mình bị Mạc Ly làm thịt, đoán chừng cô cũng không biết.
Lưu Tô Minh Nguyệt che cái mông, nhảy đến trên đầu của Tiêu Trần náo loạn một hồi.
Tiêu Trần dừng hồ lô lớn lại, mắt híp lại nhìn cảnh tượng trước mặt.
Dòng sông Nghiệp Hỏa, thay đổi hình dáng ở chỗ này, dòng sông biến mất, thay vào đó là một mảnh rừng rậm mênh mông vô bờ.
Rừng rậm này, dĩ nhiên không phải rừng rậm do cây cối truyền thống tạo thành.
Những cây cối này đều là do nghiệp hỏa hình thành.
Mặc dù là nghiệp hỏa hình thành, nhưng bất luận là hoa văn, lá cây, cành cây, đều có một nét đẹp riêng.
So với cây cối chân chính, ngoại trừ ở phương diện màu sắc có sự khác nhau ra, thì hầu như không khác nhau chút nào.
Tiêu Trần thận trọng tới gần vùng rừng rậm Nghiệp Hỏa này, cuối cùng dừng ở bên cạnh rừng rậm, không có bất chấp tiến vào.
Khẽ ngẩng đầu, những đại thụ nghiệp hỏa này, dầy đặc tầng tầng lớp lớp, che tầm mắt của Tiêu Trần lại.
Dưới đại thụ nghiệp hỏa, là cỏ dại rậm rạp, đương nhiên những cỏ dại này cũng là nghiệp hỏa hình thành.
Tiêu Trần phát hiện một ít dòng sông dòng suối nhỏ, uốn lượn chạy dài trong rừng rậm, cuối cùng chúng nó từng bước hội tụ vào một chỗ, chảy vào dòng sông Nghiệp Hỏa phương xa.
"Rít rít."
Đột nhiên âm thanh côn trùng kêu vang truyền vào trong tai Tiêu Trần.
Tiếp theo Tiêu Trần đã nhìn thấy một con côn trùng như châu chấu gọi tới gọi lui ở trên cỏ dại.
Đây là một con côn trùng tạo thành từ nghiệp hỏa, có một nét đẹp riêng, cũng không có gì khác côn trùng sống.
Bỗng nhiên, con côn trùng kia quay đầu nhìn Tiêu Trần liếc mắt, sáu đôi mắt nhỏ, thế mà lại tràn đầy tò mò.
Đột nhiên ánh sáng trắng lóe lên, một con chim màu trắng vọt ra, chuẩn xác bắt côn trùng.
Trong nháy mắt tóc gáy của Tiêu Trần dựng lên, đây là cái thứ gì vậy?
Trong rừng rậm Nghiệp Hỏa này, dường như tạo ra một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh.
Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi, nghiệp hỏa vốn không có sinh mệnh, nó cũng không phải tạo hóa, giao phó sinh mệnh khác như thế nào.
Tiêu Trần lặng lẽ lui ra phía sau, tất cả nơi này thậm chí ngay cả Tiêu Trần đều có chút không chắc chắn.
"Lẽ nào nghiệp hỏa tiến hóa, có ý thức của mình, nó đem mình làm tạo hóa, sáng lập cánh rừng rậm này sao?" Tiêu Trần chỉ có thể suy đoán lung tung.
Tiêu Trần ngồi hồ lô lớn, bay lên bầu trời.
Tiêu Trần không muốn đi qua trong rừng rậm, bởi vì đã có một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh, vậy khẳng định có một số sự tồn tại nguy hiểm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận