Nữ tử nhìn Sở Mộc Tâm, cả mắt đều là thần thái, thời khắc này giống như nàng lại trở về thời thiếu nữ, thời kì xuân tình nảy nở.
"Gọi là Thanh Oanh, chừng nào thì ngài đi?" Khóe miệng nữ tử mang theo ý cười hỏi.
Sở Mộc Tâm vươn tay, Thanh Oanh rất tự nhiên khoác tay lên Sở Mộc Tâm.
Nắm tay Thanh Oanh, Sở Mộc Tâm nhìn trời cao cười nói: "Tại sao ta phải đi?"
"Vì sao không đi?"
"Bởi vì nàng ở nơi này."
Vào thời khắc này một đội quân tiến vào cửa hoàng cung.
Nhìn thấy hoàng cung người đến người đi, sĩ quan phụ tá cau mày, hình như hôm nay đô thành và hoàng cung cũng bề bộn nhiều việc quá, rất loạn.
"Trước tiên đưa tiểu công chúa về Thanh Ninh Cung trị thương." Sĩ quan phụ tá nghĩ một lát, đưa thủ hạ hoả tốc chạy tới một nơi.
Lúc này, Tiêu Trần vẫn luôn hôn mê đột nhiên mở mắt, hai mắt đỏ sọc.
Binh sĩ ôm Tiêu Trần lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa ném Tiêu Trần ra ngoài.
"Tiểu đệ đệ cậu tỉnh rồi!"
Nữ hài ngồi trên một con thú nhỏ nhìn thấy Tiêu Trần tỉnh lại, cuối cùng cũng có vẻ tươi cười.
Tiêu lắc đầu, đầu mơ hồ dần thanh tỉnh lại.
"Tôi còn có chút việc, tôi đi trước."
Tiêu Trần lập tức tránh thoát vòng ôm của binh lính, nhảy lên mặt đất.
"Nhưng trên người cậu bị thương nha, chúng tôi dẫn cậu đi Thanh Ninh Cung trị thương."
Nữ hài có hơi nóng nảy nói.
Tiêu Trần sờ sờ lồng ngực của mình, vết thương xuyên thấu nhờ vào năng lực hồi phục cường đại của cương thi nên đã biến mất rồi.
Mà hình như ác chi hoa bị nuốt xuống cũng đã yên tĩnh lại.
Tiêu Trần biết đây chỉ là mặt ngoài mà thôi, ác chi hoa có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi không rảnh giải thích với cô, đi."
Tiêu Trần xoay người rời đi, lúc này hai bóng người tay nắm tay, đi tới từ đằng xa.
Sinh, một nữ tử mặc hắc bào.
Nhìn hai người kia mà da đầu Tiêu Trần sắp vỡ: "Đây là quái vật mọc ra từ đâu?"
Tiêu Trần nheo mắt lại, cô gái kia còn dễ nói, cũng chỉ là cảnh giới nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh, nhưng khí tức trên người cô gái cổ quái, hẳn không phải là nhân tộc.
Nhưng người đàn ông áo xanh tuyệt đối là đại năng siêu cấp Thần Vô Chỉ Cảnh, thậm chí có khả năng đi tới cảnh giới Ngụy Đế.
Làm người từng trải, trên người người đàn ông áo xanh, cái loại ý cảnh tự nhiên mà thành, êm dịu như ý kia, Tiêu Trần không thể quen thuộc hơn được nữa.
Người đàn ông áo xanh cười tủm tỉm nhìn nữ tử bên cạnh hỏi: "Thanh Oanh, nàng nói có thứ kinh khủng gì đó đi vào hoàng cung, đó chính là tên tiểu tử này sao?"
Thanh Oanh khẽ gật đầu, nàng ta nhìn Tiêu Trần mà sắc mặt xấu xí cực độ.
"Trên người hắn có thứ khác, thật là khủng khiếp." Thanh Oanh nói, ôm đầu thật chặt, hình như rất thống khổ.
Sở Mộc Tâm ôm Thanh Oanh, nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng ta.
Nhưng thân thể Thanh Oanh càng run rẩy mạnh hơn.
"Bóng đêm vĩnh viễn, đồ trên người hắn có liên quan đến bóng đêm vĩnh viễn."
Thần sắc Sở Mộc Tâm căng thẳng, nhẹ nhàng gật đầu với Tiêu Trần nói: "Tiểu tử kia, có thể để tôi kiểm tra thân thể cậu không?"
Sắc mặt Tiêu Trần trầm xuống: "Nếu như tôi nói không được, có phải sẽ mạnh bạo hay không?"
Thực lực người trước mắt này thực sự quá mạnh mẽ, có thể còn mạnh hơn một mảng so với Phong Linh Nhi.
Nếu như ông ta muốn miễn cưỡng, Tiêu Trần sẽ thật sự không có biện pháp gì.
Ngoài dự liệu của Tiêu Trần là, người đàn ông lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đâu, một số chuyện phát triển, cũng sẽ không vì sức người can thiệp mà xảy ra thay đổi."
Tiêu Trần nhìn vào hai mắt người đàn ông, người đàn ông này thực sự rất khủng bố, khủng bố này không liên quan gì đến thực lực cả.
Loại khủng bố này, là bởi vì người đàn ông có thể ý thức rõ ràng được một việc.
Có đôi lời nói thế nào nhỉ, chuyện khó khăn nhất đời người cũng chỉ có bốn chữ, tự mình biết mình.
Người đàn ông này cũng rất tự biết mình.
Tiêu Trần gật đầu chuẩn bị rời khỏi, nhưng vào lúc này, đột nhiên chung quanh thân thể Thanh Oanh xuất hiện từng chữ nhỏ.
Chữ nhỏ màu đen không ngừng nhảy bên cạnh Thanh Oanh.
Tiêu Trần nhíu mày, chắc là loại chữ nhỏ này thuộc về một loại thuật pháp bói toán.
Tiêu Trần từng gặp qua trên người tiểu dễ thương thần tính.
Đương nhiên, chữ nhỏ trên người nữ tử trước mắt này không có cách nào so sánh với tiểu dễ thương thần tính.
Theo chữ nhỏ chập chờn sáng tối, sắc mặt Thanh Oanh ngày càng tái nhợt.
"Ọe. '
Thanh Oanh phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Sở Mộc Tâm đau lòng lau đi máu tươi trên khóe miệng Thanh Oanh: "Không dự đoán được tương lai thì cũng không cần miễn cưỡng."
Vậy mà lúc này, khí thế trên người Thanh Oanh tăng vọt, sát khí ngập trời cuộn trào mãnh liệt ra.
"Không thể thả hắn đi, giết hắn đi, trên người hắn có căn nguyên của bóng đêm vĩnh cửu."
Thân hình Thanh Oanh đột nhiên chuyển động đánh thẳng về phía Tiêu Trần.
"Ôi định mệnh bà nội!"
Tiêu Trần xạm mặt lại, bỗng nhiên cả người tăng tốc, hóa thành một tia hồng quang lao thẳng tới cửa lớn.
"Định mệnh nhà mày!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận