Mặt quỷ như ẩn như hiện lại lần nữa xuất hiện trên đầu mọi người, trong đôi mắt đỏ ngầu kia đầy vẻ trào phúng và khinh thường.
"Oành!"
Khoảnh khắc tiếp theo, ở trung tâm của đại trận, một luồng kiếm nhận phong bạo kịch liệt nổ tung.
Luồng phong bạo này là sự pha trộn giữa chính khí ngay thẳng và khí thô bạo kinh khủng kia.
Hai lực lượng hoàn toàn khác nhau, cuốn vào nhau, tạo thành một vòi rồng cực lớn.
"Uỳnh uỳnh..."
Một số cây cột bị vòi rồng cuồng bạo kéo lên, cuốn vào trong vòi rồng, lập tức biến thành tro bụi.
Mọi người xem cảnh này đều hãi hùng khiếp vía, đặc biệt là những người ở Canh Kim Thiên Cung sắc mặt vô cùng khó coi.
Những cây cột này đều được làm bằng linh thạch cực kỳ quý hiếm, độ cứng của chúng không thể tưởng tượng nổi, ngay cả những Thần Vô Chỉ Cảnh bình thường cũng không thể nào phá hủy chúng.
Nhưng trong vòi rồng cực lớn này, nó lại lập tức bị vỡ vụn.
Vào thời khắc này, từng tiếng gầm quỷ dị phát ra từ chính giữa vòi rồng.
Thanh âm này cực kỳ cổ quái, giống như cười cũng giống như tức giận, nghe sởn hết cả gai ốc, thanh âm này không lớn, thậm chí còn làm áp đảo cả cơn phong bạo đang gào thét, truyền vào trong tai mọi người.
"Có thể chống đỡ đi tới không?" Tiêu Trần nhíu mày, chỉ sợ là lúc này Cuồng Dạ đã bắt đầu ăn mòn u Dương Đức rồi.
Nếu chậm trễ một lúc nữa, có lẽ u Dương Đức sẽ hoàn toàn bị Liên Thương Sinh khống chế.
Mặc Nham nhẹ gật đầu, ánh sáng màu vàng đất trên người phát ra rực rỡ, một bộ chiến giáp nham thạch lập tức bao phủ lên người.
"Đại nhân, xin hãy theo sát tôi." Mặc Nham nói xong, đón lấy phong bạo kinh khủng, đi về phía vòi rồng.
"Các ngươi làm gì vậy? Đừng tới đó, sẽ xảy ra chuyện đấy."
Nhìn thấy Tiêu Trần và Mặc Nham vậy mà lại không biết sống chết đến gần vòi rồng, mọi người xung quanh đều rống lên.
Phượng Hà và Nhan Tử Ninh thậm chí còn lao đến, muốn đưa Tiêu Trần rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy hai nữ tử lao về phía Tiêu Trần, vài hạt giống màu sắc khác nhau lặng yên không tiếng động lăn ra khỏi người Mặc Nham.
Hạt giống vừa chạm đất liền bén rễ đâm chồi, chỉ trong nháy mắt các loại thực vật kỳ lạ bỗng mọc lên.
Những thực vật này giương nanh múa vuốt chặn Nhan Tử Ninh và Phượng Hà.
Nhưng mấy loại thực vật này có thể giữ chân hai vị Thần Vô Chỉ Cảnh được bao lâu chứ? Chẳng mấy chốc cả hai người đã lao đến.
Nhan Tử Ninh nắm lấy cánh tay của Tiêu Trần, lo lắng nói: "Đừng thể hiện nữa, mau rời khỏi đây với bọn tôi đi, cùng lắm thì không cần đao nữa, sau này tôi sẽ tìm cho cậu một thanh tốt hơn."
"Đúng vậy đó công tử, chúng ta mau đi thôi, nơi này khủng bố quá trời." Trương Đaaij Pháo cũng nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khuyên nhủ.
Lúc này, Mặc Nham tạm thời ngừng đi về phía trước, xoay người muốn giải quyết hai kẻ ngáng đường này, nhưng lại bị Tiêu Trần giơ tay ngăn lại.
Nhìn vào tâm vòi rồng, Tiêu Trần như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của u Dương Đức.
Giờ phút này, u Dương Đức hai mắt đỏ như máu, tình huống vô cùng tồi tệ.
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Tình huống tệ hơn so với các cô nghĩ nhiều, hiện tại nếu không giải quyết, các cô có nghĩ một đại năng gần tới Ngụy Đế, cộng thêm một đao linh đỉnh cấp, cả hai kết hợp với nhau sẽ tạo thành hậu quả gì không?"
Nếu cả hai kết hợp lại với nhau, chỉ sợ sẽ có thực lực Ngụy Đế.
Hơn nữa với sự kết hợp như vậy, hắn ta sẽ trở thành một cỗ máy giết người không có cảm xúc, đến lúc đó chỉ sợ Tuyết Nguyệt đại thế giới sẽ thực sự trở thành núi xác biển máu mất.
Nhan Tử Ninh quật cường lắc đầu: "Chuyện cậu nói tôi cũng biết, nhưng cậu có thể giải quyết cái gì? Loại cấp độ đao linh ăn mòn này, căn bản không thể chống lại được, căn bản không người nào có tâm cảnh có thể đạt tới mức hoàn mỹ vô khuyết cả."
"Ai nói vậy?" Tiêu Trần liếc mắt.
Lúc này Cung chủ và Đại trưởng lão cũng vội vàng chạy tới.
Đây là đại bản doanh của các cô, thế nhưng lúc này các cô cũng chủ trương mở đại trận bảo vệ núi, sơ tán dân trước rồi mới tính kế lâu dài.
Nhìn thấy một đám nữ nhân không cho mình tới gần vòi rồng, Tiêu Trần lắc đầu, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc.
"Tôi đã qua cái tuổi muốn thể hiện lâu rồi."
Sự nghiêm túc của Tiêu Trần, chưa kể, thực sự là vài phần dọa người.
Tiêu Trần đẩy mấy người sang một bên, mấy nữ nhân vậy mà lại vô thức nhường đường.
Tiêu Trần đẩy Mặc Nham, ra hiệu cho hắn ta đi tiếp.
"Ở tuổi của tôi, đã đến lúc làm màu rồi."
Nghe vậy, mấy nữ nhân suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, Tiêu Trần nghiêm túc chưa được mấy giây, lại cà lơ phất phơ.
"Được rồi, tôi không ngốc, tôi sẽ không lấy tình mạng mình ra đùa giỡn đâu."
Thanh âm nũng nịu của Tiêu Trần truyền đến, lọt vào tai mọi người lại vô cùng âm vang.
"Cậu cũng thế, sang một bên chơi với các cô ấy đi, đừng ôm ông đây nữa." Tiêu Trần đá Trương Đại Pháo đến bên người Phượng Hà, sau đó ở dưới sự che chở của Mặc Nham, đi về phía vòi rồng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận