"Công tử có vẻ rất thích đứa nhỏ này, rõ ràng là không muốn cho ai động vào." Tương Tư hơi mất mát theo sau Tiêu Trần ma tính.
"Ưm... Oáp!"
Trời vừa rạng sáng thì Tiêu Trần nhân tính cũng tỉnh lại, còn thoải mái vươn vai.
Hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể cực kỳ dễ chịu.
"Tỉnh rồi hả?" Tiêu Trần ma tính kéo cái nanh mèo nhỏ của Tiêu Trần nhân tính, chào hỏi.
"Có thôi đi không thì bảo, có thấy bẩn không, đã rửa tay chưa hả? Nó dùng để ăn cơm đấy, thế mà cậu lại kéo ra chơi, có bệnh à!" Tiêu Trần nhân tính tức giận, chửi ầm lên.
Tiêu Trần ma tính làm như không có nghe thấy, vẫn tiếp tục chơi chứ không nói như trước.
Cuối cùng, đến khi Tiêu Trần nhân tính cảm thấy cổ mình sắp bị vặn gãy đến nơi thì Tiêu Trần ma tính mới buông lỏng tay.
Tiêu Trần nhân tính ôm lấy cổ, nước mắt lưng tròng nhìn Tương Tư đang đi bên cạnh.
Vừa nhìn thấy người đẹp siêu cấp, Tiêu Trần nhân tính lập tức tỉnh như sáo.
"y dô, người đẹp này là ai thế? Vợ nhỏ của cậu à? Tinh mắt ghê! Chậc chậc, mông to nè, ngực lớn nè, được lắm đấy!"
Tiêu Trần nhân tính nháy mắt ra hiệu với Tương Tư một hồi.
Tương Tư xấu hổ đỏ mặt.
"Sao đứa nhỏ này lại giống một lão dê xồm vậy trời?" Tương Tư không nhịn được mà lẩm bẩm.
"Đao linh." Tiêu Trần ma tính giải thích thân phận của Tương Tư cho tên quỷ cà lơ phất phơ này biết.
Điều này khiến Tiêu Trần nhân tính càng thấy hứng thú hơn.
"Hoá ra là đao linh cùng cấp bậc với lão bà Long Nhi của tôi!"
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tương Tư, Tiêu Trần nhân tính cảm thấy đao linh này khá là thú vị.
"Chị ơi, ôm một cái đi." Tiêu Trần nhân tính vươn tay về phía Tương Tư.
"Áu! Con mẹ nó, cậu muốn siết chết ông đây hả?"
Ngay khi Tiêu Trần vươn tay ra, một tiếng rú thảm thiết cũng vang lên.
Tiêu Trần ma tính đang ôm hắn, mặt không biểu tình siết tay thật chặt, không hề có ý định buông ra.
Tương Tư trộm lau mồ hôi, xem ra công tử rất thích đứa nhỏ này.
"Đi đâu đây?" Tiêu Trần ma tính đơ mặt hỏi.
Tiêu Trần nhân tính nước mắt lưng tròng xoa xoa người, chỉ về một hướng: "Đi tìm đám người bên mẹ trước đi!"
Tiêu Trần ma tính gật đầu. Hắn phi lên không trung, chậm rãi bay tới một nơi.
Tiêu Trần nhân tính kiểm tra cơ thể của mình, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim. Hắn biết chắc là Tiêu Trần ma tính đã đuổi sức mạnh kia đến đây.
Thế này cũng tốt, sức mạnh tập trung cao độ, sau này dùng sẽ tiện hơn, cũng dễ tu luyện hơn.
Chỉ là hắn lại nhanh chóng phát hiện ra việc cơ thể mình vẫn không có kinh mạch.
"Kinh mạch của tôi thì sao?" Tiêu Trần nhân tính nghi ngờ hỏi.
"Kinh mạch của cậu chưa biến mất hoàn toàn, có khả năng khôi phục."
Ngừng lại một lát, Tiêu Trần ma tính nói tiếp: "Nếu tôi giúp cậu cải tạo lại kinh mạch thì cũng không phải chuyện tốt đâu."
Tiêu Trần nhân tính chỉ thoáng cái là biết ngay ý của Đại Ma Đầu này là gì.
Suy cho cùng, kinh mạch là nền tảng tu hành, phương pháp tu hành của mỗi người lại khác nhau, cách sử dụng kinh mạch cũng khác nhau.
Để người khác cải tạo hộ thì chưa chắc đã phù hợp với bản thân.
Đối với một nhân vật như Tiêu Trần nhân tính, một sai lệch nhỏ nhất cũng có thể là sai một ly đi nghìn dặm.
Xem ra, kinh mạch này phải đích thân cải tạo mới là tốt nhất.
"Hửm?" Lúc này, tự nhiên Tiêu Trần ma tính kỳ quái hừ một tiếng.
Sau đó hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, một tia thần quang kim sắc lao tới lên từ lục địa đã bị nước biển bao phủ.
Kim quang chói lọi, rực rỡ đến mức Tiêu Trần nhân tính phải che mắt lại.
Khi hắn thả đôi tay xuống, nhìn về phía Tiêu Trần ma tính thì trên tay đối phương đã xuất hiện một trường tiễn (mũi tên dài) vàng óng.
Hình như trường tiễn này rất kháng cự lại Tiêu Trần ma tính, không ngừng giãy dụa trong tay hắn.
Nhưng dù cố gắng thế nào thì nó cũng không thể thoát khỏi bàn tay của tên đại ma đầu này.
"Xèo xèo..."
Thần quang vàng óng và ma khí trong tay Tiêu Trần ma tính không ngừng va chạm với nhau, phát ra âm thanh ăn mòn chói tai.
Tiêu Trần ma tính có chút chán ghét với tia thần quang này. Hắn nhíu mày, dồn thêm lực vào bàn tay.
Trường tiễn bị sức mạnh kinh khủng của Tiêu Trần ma tính bẻ cong, phát ra một loạt tiếng kêu rên.
"Nhân Vương Tiễn á! Cho tôi đi, cho tôi đi."
Tiêu Trần nhân tính vung vẫy bàn tay nhỏ xíu của mình, hớn hở nói.
"Cậu lấy Phá Giới Chi Khí làm gì?" Ngón tay Tiêu Trần ma tính hơi động đậy. Một đám ký tự đen thần bí lập tức xuất hiện, bay lơ lửng phía trên Nhân Vương Tiễn.
"Cậu phong ấn nó làm gì?" Tiêu Trần nhân tính nhận lấy Nhân Vương Tiễn, vui vẻ huơ huơ mấy cái.
Nếu cảnh tượng này mà bị các đại năng khác nhìn thấy, dự là bọn họ sẽ hộc máu đến ba lần.
Đây là Phá Giới Chi Khí đó! Các ngươi đem ra làm đồ chơi thế à?
Nói phong ấn thì phong ấn? Nói chơi thì chơi?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận