Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 923: Nhét vào mắt cậu.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
"À, tôi từng nghe hồ ly lẳng lơ kia nhắc đến, cái này hẳn là cùng một bộ với Bàn Cổ Cung đấy."
Hắn vừa nói vừa dùng Nhân Vương Tiễn vừa chọc chọc vào ngực Tiêu Trần ma tính: "Không phải con bé Minh Nguyệt kia có cái Bàn Cổ Cung đấy à? Tôi định lấy mũi tên này tặng cho cô ta, góp thành một bộ, đẹp biết bao."
Tương Tư bên cạnh nhìn Tiêu Trần nhân tính không kiêng nể gì chọc chọc vào ngực công tử nhà mình, nhịn không được mà lau mồ hôi trên trán.
Tương Tư thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì đứa nhỏ này là ai?
Công tử luôn chán ghét người khác đến gần hay tiếp xúc mình, nhưng đối với đứa nhỏ này thì không chỉ ôm vào lòng lại còn dễ dàng tha thứ cho mấy hành động càn quấy của nó nữa chứ.
"Bốp!"
Tiêu Trần ma tính đánh bay bàn tay ngứa đòn của Tiêu Trần nhân tính ra.
"Nếu vậy thì cậu cứ giữ lại đi!"
Từ trước đến nay, Tiêu Trần ma tính chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ đồ chơi này.
"Sao không chọc được nhỉ?"
Một lát sau, Tiêu Trần nhân tính không chịu ngồi yên lại bắt đầu cầm Nhân Vương Tiễn chọc chọc Tiêu Trần ma tính.
Lần này, vậy mà lại chọc thẳng vào mặt, vừa chọc vừa nói lầm bầm lầu bầu.
"Da mặt cậu dày đến nỗi Phá Giới Chi Khí cũng không thể chọc thủng được luôn này. Tôi xin bái phục chịu thua đấy."
Đúng lúc này, ở vùng biển phía dưới bọn họ bỗng xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.
Vòng xoáy này không ngừng xoay tròn, phóng ra cột nước mạnh lên tận trời.
Một cây kích khổng lồ từ từ bay lên khỏi xoáy nước.
"Hỗn Độn chí bảo."
Tiêu Trần ma tính có vẻ bất ngờ nhìn cây kích khổng lồ kia.
Chỗ này thật sự rất thú vị, không chỉ xuất hiện Phá Giới Chi Khí có tính sát thương cực lớn mà còn có cả Hỗn Độn chí bảo càng hiếm hơn.
"Thủy Thần Kích!" Tiêu Trần nhân tính liếc mắt, có vẻ không mấy hứng thú.
Tiêu Trần ma tính duỗi một ngón tay, bên trên xuất hiện một tiểu hắc cầu (quả cầu nhỏ màu đen).
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng bắn ra, tiểu hắc cầu ầm ầm nổ tung rồi hóa thành vô số hạt bụi đen rơi về phía Thủy Thần Kích.
Dường như đã cảm nhận được mối đe dọa, Thủy Thần Kích ầm ầm lao ra khỏi mặt nước, cố gắng chạy trốn.
Kết quả là Tiêu Trần ma tính còn nhanh hơn.
Khi Thủy Thần Kích vừa lao ra thì hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh nó.
Bàn tay nhợt nhạt của Tiêu Trần ma tính nắm lấy Thủy Thần Kích, đám bụi đen ào ào lao đến, bám chặt vào nó.
Thủy Thần Kích vốn đang không ngừng giãy giụa, chẳng mấy chốc đã trở nên yên tĩnh.
Sau đó, trên đầu ngón tay của Tiêu Trần ma tính lại xuất hiện một tiểu hắc cầu.
Trên tiểu hắc cầu xuất hiện gợn sóng, không khí xung quanh đều trở nên có chút không chân thật.
Thủy Thần Kích trước mặt dần dần biến mất, mà trong tiểu hắc cầu lại xuất hiện một cây thứ giống hệt nó.
Tiêu Trần ma tính trầm ngâm nhìn Tiêu Trần nhân tính.
Ánh mắt này khiến da đầu Tiêu Trần nhân tính run lên: "Bà nội nó, cậu lại muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, đừng có làm xằng làm bậy nhé, nếu không thì tôi sẽ cắn chết cậu luôn đấy!"
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng giơ tay lên, ấn tiểu hắc cầu trong tay vào mắt Tiêu Trần nhân tính.
Nửa phút sau, vẻ mặt Tiêu Trần nhân tính đầy oán khí, dùng mũi tên Nhân Vương Tiễn trên tay chọc vào lỗ mũi Tiêu Trần ma tính.
"Cậu nhét quả cầu phong ấn vào mắt tôi làm gì? Con mẹ nó, có bệnh hả? Có bệnh thì phải trị, ông đây là lão trung y già đời, chuyên trị những mấy thứ bệnh quái lại đây."
Tiêu Trần nhân tính vừa chọc vừa lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn.
"Bang!" Tiêu Trần ma tính hất tay hắn ra.
"Hình như thần côn kia đang thu thập mớ Hỗn Độn chí bảo này đấy. Cậu cứ thu thập trước đi, sau này có cơ hội thì đưa chúng cho hắn ta."
Tiêu Trần nhân tính hung dữ nghiến răng trề môi: "Thế cậu không thể nói đàng hoàng được à? Cần gì phải nhét vào mắt ông đây chứ."
Tiêu Trần ma tính liếc hắn: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đặt trong mắt cậu là an toàn nhất."
Tiêu Trần nhân tính trợn tròn mắt, nhưng Đại Ma Đầu này nói cũng đúng.
Hỗn Độn chí bảo này quý hiếm biết bao, ai thấy cũng sẽ tranh cướp bằng mọi giá.
Bây giờ Tiêu Trần nhân tính chỉ là một con gà luộc yếu nhớt, nếu có kẻ phát hiện ra hắn mang theo một trọng bảo thì có khi ngày mai hắn sẽ chết thảm đầu đường xó chợ luôn cũng nên.
Tiêu Trần nhân tính dụi dụi mắt, luôn cảm thấy có chút khó chịu. Tất nhiên, đây cơ bản chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi.
Nghe Tiêu Trần ma tính nhắc tới thần côn, Tiêu Trần nhân tính có chút lo lắng.
"Cậu không muốn đi Đại Phế Tích nhìn xem thật à? Tuy nhóc hồ đồ kia thích xen vào chuyện của người khác nhưng xem ra lần này mọi chuyện không đơn giản đâu.
Nhóc con kia tâm tư đơn thuần, lỡ xảy ra chuyện gì thì không hay đâu!"
Vừa nhắc đến Tiêu Trần thần tính, tâm tình Tiêu Trần ma tính lập tức tụt xuống vèo vèo.

Bình Luận

0 Thảo luận