Nhìn khuôn mặt của Liễu Sắt Vũ hồng hồng, cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa có chút không thể tin được.
"Chị nhà mình, sẽ không phải là thích người này chứ? Rất có thể, nếu không với tính tình của chị, không thể nào chủ động như vậy."
Tiêu Trần không nhịn được giơ tay lên, nhìn cổ tay giống như mình mang đồng hồ vậy, trên thực tế chỗ đó không có gì cả.
"Còn có một phút, cô cũng đừng có nói lung tung!" Tiêu Trần làm nhưu thật nói.
Hai cô bé hoảng sợ không nói nên lời, đây là thao tác gì thế.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Cái gì? Không phục à, ông đây nói còn có một phút là còn một phút."
"Nhưng, anh không có mang đồng hồ!" Liễu Sắt Vũ nói lắp bắp.
"Láo xược, ăn nói cái kiểu gì đấy?" Tiêu Trần bất mãn trừng mắt: "Đây là một chiếc đồng hồ vô hình, tôi mới mua năm ngoái đấy."
Đám người đứng xa xa hóng chuyện cũng phải mắt chữ o mồm chữ a, cảnh giới cao nhất của nói dối một cách trắng trợn cũng chỉ đến vậy mà thôi.
"Nhưng trong lúc chúng ta nói chuyện thì một phút cũng trôi qua rồi." Liễu Sắt Vũ yếu ớt nói, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt cô có chút đắc ý.
Tiêu Trần vừa làm bộ làm tịch nhìn nhìn cổ tay, "Đồng hồ của tôi có tuổi rồi nên chạy chậm lắm, còn lâu mới đủ mười phút!"
"Đồ mặt dày, đậu má mặt dày thật đấy."
Trong lòng mọi người điên cuồng oán giận.
Tiêu Trần trừng mắt một cái, thò tay vào trong thác nước tối om, trực tiếp tóm lấy một kẻ xui xẻo.
"Cứu, công tử ơi cứu." Tên xui xẻo đó gào thét xé ruột xé gan.
"Khóc tang đấy à!" Tiêu Trần tát gã một cái khiến gã xoay như chong chóng.
"Cứu cứu với." Dường như kẻ xấu số đó bị tát đến mức đầu óc choáng váng nên ngã lăn ra đất.
"Mày không thể giết tao, tao họ Dạ, tao là người nhà họ Dạ."
"Dạ cái thằng cụ nhà mày ấy." Tiêu Trần bước tới đạp gã hai đạp, dẫm lên đầu kẻ xấu số.
"Bang! Bang!" hai tiếng, đầu của kẻ xấu số trực tiếp vỡ vụn như một quả dưa hấu.
Đỏ, trắng, chảy đầy đất, mùi tanh lập tức tỏa ra.
Vẻ mặt của những người xung quanh thay đổi liên xoành xoạch.
Không phải họ chưa từng chứng kiến cảnh giết người, bình thường khi tu sĩ đối chiến thì bên thua đa số đều sẽ bị nổ tan xác, thật ra lại không quá máu me.
Mà cách giết người điên cuồng như Tiêu Trần quả là hiếm thấy.
Hơn nữa Tiêu Trần liên tiếp giết hàng bao nhiêu người rồi mà mí mắt cũng chẳng hề chớp.
Có lẽ giết người không chớp mắt chính là đây chứ đâu.
Tiêu Trần che mũi, một cước đá bay thi thể ra ngoài.
"Tôi đã bảo đồng hồ của tôi có tuổi nên chạy chậm rồi mà, chắc không có vấn đề gì đâu chứ?" Tiêu Trần nhìn mọi người vui tươi hớn hở hỏi.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đồng hồ của ngài, ngài nói thế nào thì là thế ấy, dù một ngày nó mới chạy được một giây cũng không sao."
Nhìn nụ cười không khác gì sói xám của Tiêu Trần, những người xung quanh đều hùa theo.
Đúng lúc này, một con chó mập đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, ngoác cái miệng rộng, cười như thằng đần.
Tiểu Kim trên đầu con chó ngốc gật đầu với Tiêu Trần rồi chui vào lỗ tai nó.
Tiêu Trần kéo căng cái mặt mập của con chó ngốc, cả giận nói: "Đồ ngốc, má nó mày đi lêu lổng ở đâu về đấy, hại ông mày phải kiếm cớ trì hoãn thời gian, thanh danh một đời của ta bị hủy hoại chỉ trong phút chốc rồi đó."
Con chó ngốc càng cười vui vẻ hơn, đột nhiên nó há to cái miệng rộng, phun ra một người.
Tiêu Trần nhìn mà muốn nôn, nhảy qua một bên, nhìn nhìn kẻ mà con chó ngốc nôn ra, đây không phải tên hòa thượng Hư Vân kia sao?
"Gâu gâu"
Con chó ngốc vui đến mức sủa ầm lên, rồi nó lại nôn tiếp.
Nào là tượng Phật Kim Thân, xá lợi tử, rồi cả chuỗi Phật châu lấp la lấp lánh
Rất nhanh, những thứ con chó ngốc nôn ra đã chất thành một đống cao bằng tòa nhà hai tầng, nhìn kiểu này là biết nó đã lật tung cả hang ổ nhà người ta lên rồi.
Tiêu Trần thấy vậy liền đen mặt, hắn quên mất con chó này có sở thích sưu tầm những thứ lấp lánh.
Con chó ngốc vẻ mặt đắc ý nhìn Tiêu Trần, Tiêu Trần chỉ muốn xiên chết nó.
Một đống rác rưởi, mày đắc ý cái vẹo gì!
Tiêu Trần đen mặt chỉ chỉ thác nước: "Này, trong đó có một tên nhị thế tổ, cho mi một phút, bắt gã lại cho ta."
Con chó ngốc vừa nghe, cái miệng rộng của nó há to, mọi người còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì chỉ trong nháy mắt, thác nước tối om kia đã mất tăm mất tích.
Tiêu Trần tức đến nỗi suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, nhìn con chó ngốc phồng má, vẻ mặt tranh công nhìn mình.
Tiêu Trần bước tới hung hăng véo tai con chó ngốc, hét lớn: "Má nó ai bảo mày nuốt bọn họ hả, cái vẹo gì cũng nhét hết vào trong miệng, nhỡ mắc bệnh thì sao"
Con chó ngốc vẻ mặt vô tội nhìn Tiêu Trần, đúng lúc này má con chó ngốc bỗng phình lên.
Như thể có thứ gì đó đang biến to bằng một tốc độ cực kỳ nhanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận