Trước đây ngẫu nhiên gặp phải tên kia trong hư không, bị hung hăng quất một cái, nếu không phải đã đồng ý với người nọ là chữa bệnh cho một tiểu tử kia, sợ rằng chính mình sớm đã bị làm thịt.
Lão đầu có chút không rõ, cùng là Đại Đế, vì sao thực lực lại chênh lệch lớn như vậy?
Lão đầu hít sâu một hơi, bịt lỗ tai, biến mất trên đám mây.
"Có thể đại lão gia hiện tại không muốn gặp tiểu công tử." Chờ Tiêu Trần mắng mệt rồi, rốt cuộc Phương Phỉ chủ nhân có thể buông tay đang bịt lỗ tai ra, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Lão già kia, sĩ diện đúng không, sớm muộn cũng đánh ông." Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt.
Phương Phỉ chủ nhân cười nói: "Công tử yên tâm, đại lão gia là người tốt, nhất định sẽ gặp cậu, chờ hai ngày nữa là được."
Tiêu Trần bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có thể như vậy.
"Hai ngày sau ở Thần Kiếm sơn trang, đài Đăng Tiên mở ra, đến lúc đó đại lão gia sẽ xuất hiện, tiểu công tử nhớ kỹ nhất định phải tới." Phương Phỉ chủ nhân cười tủm tỉm thi lễ một cái, rời khỏi nơi này.
"Cảm tạ." Tiêu Trần rất là tràn đầy khí tức giang hồ ôm quyền, tiếp đó thân ảnh lóe lên về tới khách sạn Duyệt Lai đã được chữa trị.
Đám người Lưu Thiên Tứ đang ngồi khoác lác huyên thuyên ở trong đại đường, giống như cũng không có ấn tượng gì đối với chuyện xảy ra lúc trước.
Làm thịt Lạc Dương và Trương Hạ Lan, Tiêu Trần thuận lợi thành chương trở thành đệ nhất trên bảng Thiên Cơ, nhất thời chuyện tích về Tiêu Trần bị cải biên thành các loại phiên bản truyền lưu ở trên giang hồ.
Dĩ nhiên đối với Tiêu Trần mà nói, đây đều là những chuyện không quan trọng.
Tiêu Trần đứng ở khách sạn Duyệt Lai, chỉ còn chờ đài Đăng Tiên trên Thần Kiếm sơn trang mở ra vào hai ngày sau.
Làm cho Tiêu Trần nhức đầu là bên cạnh mình có thêm một người, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, Nam Cung Thiêm Hương.
Hẳn là Nam Cung Thiêm Hương được Phương Phỉ chủ nhân cấp cứu, nếu không với thương thế của cô, chắc là thế gian người phàm không có thuốc có thể chữa trị.
Phương Phỉ chủ nhân ngoài miệng nói không nhúng tay vào mọi việc trong Liên Hoa Động Thiên, nhưng kết quả còn là tự mình phá quy củ chính mình quyết định.
Cho nên nói, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Nam Cung Thiêm Hương tìm được Tiêu Trần, nói là bảo Tiêu Trần trả đao, thế nhưng Tiêu Trần trả lại bả đao cho cô rồi, mà nữ nhân này lại không chịu đi.
"Sao cô đi theo tôi?" Tiêu Trần lại ngồi trong góc đại sảnh ăn đồ hộp, đoàn người Lữ Linh Đồng ở bên cạnh bàn hóng náo nhiệt.
Nam Cung Thiêm Hương đứng ở phía sau Tiêu Trần, cũng không nói chuyện, cô cũng không mang mặt nạ trên mặt, khuôn mặt đẹp đẽ làm cho người ta muốn phạm tội hấp dẫn vô số ánh mắt.
"Bộp."
"Nhìn xem, nhìn cay cả mắt của mấy người."
Ăn một bữa cơm còn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Trần giận không chỗ phát tiết, vỗ bàn một cái, giang hồ hảo hán đang ăn cơm trong đại đường sợ đến run run một hồi, cũng không dám hết nhìn đông tới nhìn tây nữa.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, quay mặt lại nói với Nam Cung Thiêm Hương sau lưng: "Nếu như cô không nói chuyện nữa, tôi sẽ lột sạch cô treo trên mái nhà diễm dương."
Nam Cung Thiêm Hương cho rằng Tiêu Trần nói đùa, vẫn chỉ cúi đầu vuốt ve chuôi đao trường đao.
Kết quả cảnh sắc trước mắt Nam Cung Thiêm Hương đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt đã đi tới kiến trúc cao nhất trong thành.
Nhìn Tiêu Trần trước mặt là vẻ mặt không nhịn được nữa, rốt cuộc Nam Cung Thiêm Hương đã có chút sợ.
Nam Cung Thiêm Hương hung hăng che lồng ngực của mình, có chút lắp bắp nói: "Tôi tôi tôi muốn học một ít đao."
"Học một ít học đao." Tiêu Trần bĩu môi, "Nói mà cũng không lanh lẹ, học học hành gì."
Tiêu Trần nói xong xoay người muốn rời đi.
"Tôi muốn học đao." Thấy Tiêu Trần muốn đi, cuối cùng Nam Cung Thiêm Hương cũng nóng nảy.
"Học mấy thanh." Tiêu Trần há mồm bắt đầu phun phân.
Nam Cung Thiêm Hương nghe mà mắt mũi trợn tròn, mặc dù biết tố chất của Tiêu Trần khó có thể chịu nổi, nhưng mà có thế nào cô cũng không nghĩ ra lời khó nghe như thế, mà cũng có thể há mồm liền ra.
Tiêu Trần rất sốt ruột, bởi vì chưa từng thu đồ đệ qua bao giờ, chỉ có một đồ đệ trên danh nghĩa dáng dấp cao lớn vạm vỡ, còn vô cùng xấu, đúng rồi đồ đệ trên danh nghĩa là một cô gái.
Tiêu Trần không muốn thu đồ đệ, bởi vì phiền toái muốn chết, không chỉ phải truyền nghiệp, còn phải dạy đối nhân xử thế, có thời gian kia thì đi ngắm mỹ nữ không tốt sao?
"Tôi tôi-" Nam Cung Thiêm Hương lại bắt đầu lắp bắp.
Xem như Tiêu Trần là đã nhìn ra, cô bé này vừa căng thẳng là sẽ nói lắp, trách không được vẫn không muốn nói chuyện.
Cũng là thật đáng yêu.
Nhưng có dễ thương hơn nữa, thì Tiêu Trần cũng sẽ không thu đồ đệ, đặc biệt còn là đồ đệ nữ xinh đẹp như vậy, nếu như trở về để Ngục Long biết được, mình nhất định sẽ bị lột một lớp da.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận