Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1224: Thần uy ngốc cẩu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Các bọt khí khổng lồ không ngừng được tạo ra trong đầm lầy, rồi không ngừng vỡ tung.
Sương mù đen lơ lửng theo những bọt khí vỡ ra, âm u trôi về phía xa.
Đám hòa thượng hoảng sợ la lên, điếc tai nhức óc.
Trong nháy mắt, nhiều người đã bị đầm lầy hoàn toàn nuốt chửng.
"Ùng ục... ùng ục..."
Những người bị chìm nhanh chóng trồi lên lại, nhưng là lật trở lên đều đã biến thành những bộ xương trắng.
Bọn hắn giãy dụa muốn bay lên trời, nhưng càng giãy dụa bọn hắn càng chìm nhanh hơn.
Tiêu Trần suýt chút nữa không khóc lên: "Con mẹ nó sao mày lại triệu hoán đầm lầy Hoàng Tuyền tới đây, muốn hạ độc chết người cả thành à?"
"Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng một chút, đừng làm tổn thương hồ cá, hiểu chưa?"
Tiêu Trần che trán, con chó ngốc này con mẹ nó thật sự cho rằng Địa Cầu là đại thế giới hả, muốn làm gì thì làm?
"Gâu gâu..." Con chó ngốc hung hăng gật đầu, há miệng hít một hơi.
Đám sương đen bay ra đều bị hút ngược trở lại.
Nhưng cái khẽ hút của con chó ngốc lại mang theo một cơn cuồng phong thổi bay luôn cổng trường.
"woohoo"
Tiêu Trần cắm thanh đoản đao của mình trên mặt đất, che chở Độc Cô Tuyết, cơ thể điên cuồng lắc lư trong cuồng phong.
"Con mẹ nó mày là heo à? Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đấy, mày cũng muốn hút ông mày vào miệng luôn hả!"
Bây giờ Tiêu Trần hoài nghi ngờ liệu việc tự mình triệu hồi con chó ngốc này có phải là lựa chọn chính xác hay không.
"Gâu gâu..." Con chó ngốc vui vẻ gật đầu.
"Tao biết mày không phải là một con heo, ví von, ví von thôi, biết không? Đây là ví von."
Tiêu Trần thực sự muốn khóc lớn một trận, tại sao toàn là những đứa trẻ chậm phát triển vậy nè.
"Cứu mạng!" Đúng lúc này, thanh âm của cô gái trẻ truyền đến.
Tiêu Trần thấy cô gái bị gió mạnh cuốn vào không trung.
Cơn gió do con chó ngốc thổi ra không phải là cơn gió bình thường, nó chính là sát khí đã ngưng tụ từ Minh Phủ vô số năm.
Nếu một người tu hành bị gió cuốn, máu thịt sẽ bị cạo sạch ngay lập tức.
Đám hòa thượng đó, một số người có tu vi thấp đã lập tức bị gió cuốn thành xương khô ngay, thậm chí một số xương cốt cũng bị gió cuốn thành bột phấn.
"Cười cái rắm á, còn không mau thả xuống cho ông."
Tiêu Trần thực sự muốn đi lên đá con chó ngốc này hai phát.
"Gâu gâu..." Con chó ngốc sủa hai tiếng, cuồng phong lập tức ngừng lại, cô gái trên không trung thét chói tai rồi ngã xuống.
Tiêu Trần vội vàng bắt lấy cô gái, nhìn cô rõ ràng không có việc gì.
Sát phong của con chó ngốc này không gây tổn thương gì cho cô, Tiêu Trần nhìn nguyệt luân đang lượn lờ bên cạnh, nhẹ gật đầu.
Thứ tốt, chắc chắn là thứ tốt.
Cô gái được Tiêu Trần ôm lấy, mặt đỏ bừng xấu hổ: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì." Tiêu Trần đặt cô gái xuống, nhân tiện bóp mông cô một cái.
"Ồ, phát dục không tồi nhở."
"Lưu manh." Cô gái thật sự muốn cho Tiêu Trần một cái bạt tai.
Lúc này, đầm lầy Hoàng Tuyền khổng lồ đã bị con chó ngốc gọi trở về.
Đám hòa thượng còn lại đã lấy lại tinh thần, kinh hồn rút vũ khí ra, đối đầu với con chó ngốc.
Hư Vân đại sư dựa vào tu vi cao thâm, nhặt về một cái mạng già.
Là Yên Diệt cảnh, ông ta không giống với đám hòa thượng còn lại.
Đám hòa thượng còn lại bởi vì tu vi có hạn, chỉ có thể cảm giác được con chó béo trước mặt khủng bố vô biên, nhiều hơn nữa có lẽ không cảm nhận được.
Nhưng là Yên Diệt cảnh, lão hòa thượng có thể cảm nhận rõ ràng sự áp bách kinh khủng của một Ngụy Đế mang đến đáng sợ cỡ nào.
Giờ phút này, ông ta không có suy nghĩ đánh trả, càng không có ý nghĩ xin tha.
Hiện tại ông ta chỉ muốn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt.
Một màn sương máu đỏ tươi nổ tung trong tích tắc, lão hòa thượng vì bảo vệ tính mạng thậm chí sử dụng Huyết Độn.
Con chó ngốc mở cái miệng rộng cười: "Địa Cầu lớn có từng đó, ngươi có thể độn đi nơi nào?"
Con chó ngốc nhẹ nhàng dùng lòng bàn chân ấn xuống đất mấy cái.
Mặt đất vững chắc dưới chân nó giống như sóng lớn khi biển động, cuồn cuộn dâng trào.
Mặt đất dâng trào, vô số cái quan tài đỏ như máu đột nhiên chui lên.
Tà! !
Đây là ấn tượng đầu tiên mà quan tài đỏ như máu mang lại cho người ta, màu đỏ tươi giống như xối máu, đậm đặc chói mắt.
Một số lượng lớn những phù văn quỷ dị được khắc trên quan tài, tỏa ra màn sương đỏ như máu.
Nhìn những chiếc quan tài đỏ như máu này, dường như khiến người ta cảm giác như có một con rắn độc đang bò lên cắn xé linh hồn mình, âm lãnh, độc ác khiến ai nấy không khỏi rùng mình.
Chiếc quan tài đỏ như máu phát ra tiếng kêu cót két, giống như cánh cửa cũ nát, làm người nghe nổi da gà khắp người.
Rõ ràng đang là giữa ban ngày nhưng những chiếc quan tài này đã biến nơi đây thành một quỷ vực âm u.
Khi nghe thấy tiếng cót két đó, khuôn mặt cô gái bỗng tái nhợt một cách đáng sợ.
Bởi vì công pháp tu hành đặc thù, cô cực kỳ nhạy cảm với những tà vật.

Bình Luận

0 Thảo luận