Thực ra chủ dị vực còn chưa nói một câu, chính là cho dù Tiêu Trần dung hợp ba loại sức mạnh kia thì kết quả vẫn không thay đổi.
...
Tiêu Trần đã bế quan trong một thời gian dài, nhưng hoàn toàn bó tay.com với việc dung hợp ba sức mạnh này.
Sức mạnh Võ Thần tập trung ở trên thân thể, sức mạnh Đại Đế tập trung ở bên trong khí phủ huyệt và sức mạnh Cương thi tập trung ở trong mắt.
Tuy ba loại sức mạnh đều thuộc về chính mình nhưng ba loại sức mạnh này lại độc lập với nhau.
Nó giống như phép cộng đơn giản nhất, ba loại sức mạnh là một cộng một cộng một, kết quả là ba.
Đây là điều đơn giản nhất, sự gia tăng về số lượng sẽ không tạo ra sự thay đổi về chất.
Nhưng so với tích lũy về số lượng, ai có thể so sánh được với chủ dị vực đây?
Chỉ có dung hợp ba loại sức mạnh này lại với nhau để tạo ra một loại sức mạnh mới, Tiêu Trần mới có thể có cơ hội chiến đấu một trận với chủ dị vực.
Tiêu Trần đã thử rất nhiều phương pháp.
Dùng vào khí phủ huyệt của Đại Đế làm cơ sở, dẫn dắt sức mạnh Cương thi và sức mạnh Võ Thần, kết quả là suýt chút nữa làm cho khí phủ huyệt bị nổ tung.
Khí phủ huyệt không chịu nổi vậy thì đổi thành dùng thân thể bất diệt làm vật chứa để dung hợp, nhưng kết quả vẫn vậy.
Về phần mắt, Tiêu Trần cũng đã thử, nhưng hai tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Sự dung hợp ba sức mạnh đỉnh cấp này dường như là một chuyện hoang đường viễn vông, không có vật chứa nào có thể chịu được ba loại sức mạnh này.
Tiêu Trần rất sốt ruột, cực kỳ sốt ruột.
Tiêu Trần ma tính ngã xuống đã khiến hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Nếu những chuyện khác xảy ra lần nữa, Tiêu Trần không thể đảm bảo rằng chính mình có thể tỉnh táo được hay không.
Thế nhưng Tiêu Trần càng sốt ruột thì mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.
Cho đến khi cảm ứng được Ngục Long bị thương nặng, Từ Kiến Quân ngã xuống một cách bi tráng, còn Tiêu Trần thì rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma không thể cứu vãn.
Cảm nhận được Từ Kiến Quân tan thành mây khói, cảm nhận được Ngục Long đang rơi vào khủng hoảng sâu sắc, cảm nhận được tính mạng của Độc Cô Tuyết đang nghìn cân treo sợi tóc, cảm nhận được rất nhiều tướng sĩ đã đã hy sinh hàng rào.
Tiêu Trần không thể đợi lâu hơn nữa, cho dù tẩu hỏa nhập ma, hắn cũng phải cưỡng chế hợp nhất ba loại sức mạnh của mình.
Ba loại sức mạnh điên cuồng va chạm trên người Tiêu Trần, sấm sét đại biểu cho đại đạo không ngừng chớp lóe trên người hắn.
Ngay sau đó, trên cơ thể Tiêu Trần xuất hiện một số lượng lớn những vết rách, một đám phù văn không rõ ý nghĩa che kín các vết rách trên cơ thể không ngừng phun ra nuốt vào.
Một cơn bão tố ngập trời nổi lên trong thức hải vô biên của Tiêu Trần.
Đại ác quỷ vẫn luôn ở trong thức hải để ghi chép lại những công lao to lớn của Đại Đế, khóc lóc không ngớt trong cơn bão tố.
Nhìn thấy cơ thể Tiêu Trần sắp không thể chống đỡ được nữa, khi nó hoàn toàn nứt vỡ, một luồng sáng vàng kim từ trên bầu trời rơi thẳng xuống, bao trùm lấy Tiêu Trần.
Trong nháy mắt tan vỡ đó, ý thức của Tiêu Trần đi vào một thế giới ấm áp ngập tràn ánh sáng mặt trời.
Trong sự ấm áp này, ý thức của Tiêu Trần dần dần tỉnh táo lại, có chút mờ mịt bước đi trong thế giới này.
Đi mãi đi mãi, một người nông dân cao lớn xuất hiện ở ruộng lúa cách đó không xa.
Dưới cái nắng gay gắt, người nông dân làm việc không biết mệt mỏi trên cánh đồng lúa.
Nhìn thấy Tiêu Trần, người nông dân nở một nụ cười, vẫy vẫy tay.
Tiêu Trần đi dọc theo con đường trên cánh đồng.
Người nông dân không nói gì, chỉ đưa một cái liềm cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần lắc đầu ngồi xổm trên bờ ruộng, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Người nông dân mỉm cười, không ép buộc mà tiếp tục làm việc tay chân.
Tiêu Trần rất gấp gáp, hắn biết tình huống thân thể của mình. Nếu không giải quyết, chỉ sợ hắn sẽ lập tức tan thành mây khói.
Lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, Tiêu Trần muốn tìm một lối thoát ra ngoài.
"Tu hành thực ra cũng giống như làm ruộng." Sau khi người nông dân cắt hết một hàng lúa, anh ta cầm ấm nước ngồi xổm trên bờ ruộng với Tiêu Trần.
Tiêu Trần nào có thời gian cùng anh ta nói chuyện phiếm, giọng điệu có chút gắt gỏng nói: "Lối ra ở đâu, tôi muốn đi ra ngoài."
Người nông dân lắc đầu: "Đi ra ngoài thì làm được gì?"
Tiêu Trần sửng sốt một chút, đúng vậy!
Ra ngoài thì phải làm được gì chứ? Nếu vấn đề không được giải quyết thì cho dù đi ra ngoài vẫn không làm được gì.
Mặc dù đã nghĩ đến điều đó, nhưng hắn vẫn không thể trấn tĩnh được nội tâm của mình.
Tiêu Trần vội vàng nói: "Tôi không biết anh là ai, cũng không muốn biết. Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên!"
Người nông dân mỉm cười bất đắc dĩ, nói với một chút trêu chọc: "Ban đầu định nói với cậu đạo lý cảm ngộ của chính bản thân tôi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận