Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1681: Gió nổi mây vần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Được rồi!" Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười hỏi: "Vậy anh có thể cười một cái không?"
Côn Luân chẳng thèm để ý tới Tiêu Trần, bóng dáng đột nhiên biến mất.
"Cái tên vô vị." Tiêu Trần trợn mắt, ôm Cửu Vĩ Yêu Hồ nhảy vào trong vòng xoáy.
...
"Đồ đệ của mình mà cũng không đi tiễn, người như cậu tâm lý thật là không bình thường."
Bên trên thành cổ bị nghiền nát, Côn Luân và thiếu niên đứng song song với nhau.
Thiếu niên không thèm để ý tới Côn Luân, chỉ ngơ ngác nhìn về nơi Tiêu Trần biến mất.
"Cậu còn cho hắn Ngũ Hành Bản Nguyên, cậu coi trọng hắn đến thế sao?" Mặc dù thiếu niên không thèm để ý tới mình, Côn Luân vẫn tự nói.
"Tôi thích, anh quan tâm làm đéo gì?" Thiếu niên phục hồi tinh thần lại, tức giận nói.
Sau khi bị mất mặt, Côn Luân cũng chả để ý, tiếp tục kích động thiếu niên: "Lần này xa nhau, thầy trò các câu có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."
"Có vẻ anh vui lắm nhỉ?" Nắm đấm thiếu niên kêu răng rắc.
"Hơi hơi..." Côn Luân gật đầu: "Nếu hắn đi theo cậu, sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu làm lệch hướng, không gặp là tốt nhất."
Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt lại cực kỳ dễ làm người khác chú ý dưới ánh trăng.
"Buồn cười lắm à? Tại sao?" Côn Luân có chút khó hiểu.
"Cũng tạm, buồn cười lắm đấy." Thiếu niên gật đầu, nói đầy ẩn ý: "Có lẽ chúng ta một chút cũng không biết hắn là người như thế nào."
Côn Luân khịt mũi: "Chỉ cần không giống cậu, những thứ khác đều không sao cả."
Thiếu niên giang hai tay, không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.
Côn Luân suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Tiếp theo tôi định đi tìm thể xác của Bàn Cổ đại thần. Sống ở đây nhiều năm như vậy, cậu có nên trả tiền thuê nhà rồi không?"
Lần này thiếu niên không công kích Côn Luân, chỉ yên lặng khẽ gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ thông tình đạt lý của thiếu niên, Côn Luân nhất thời không quen.
"Cậu có thể từ chối."
"Trả tiền thuê nhà là chuyện đương nhiên, tại sao tôi phải từ chối?"
"Cậu có thể chết trong thể xác Bàn Cổ đại thần, cậu cũng biết, ngay cả cậu cũng không có khả năng lật ngược tình thế."
"Dù sao cũng sống lâu lắm rồi, chết thì chết không sao cả."
"Nếu cậu chết cậu sẽ không bao giờ gặp lại đồ đệ của mình nữa, cậu cam tâm à?"
"Nếu không cam tâm thì phải làm sao? Tiền thuê nhà vẫn phải trả, không phải à?"
"Điểm tốt duy nhất của cậu là thích làm chuyện thiên kinh nghĩa địa."
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau vô số năm Côn Luân khen ngợi thiếu niên.
Thiếu niên có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Côn Luân đang thẫn thờ, trêu chọc nói: "Anh đã thay đổi, trở nên đa sầu đa cảm rồi."
"Là cậu thay đổi." Côn Luân thẫn thờ đáp.
"Tôi thay đổi à?"
"Thay đổi rồi."
"Thật à?"
"Thật."
"Thay đổi ở đâu?"
"Đã trở nên giống như một con người, trong lòng có bận tâm."
"Há há..." Thiếu niên cười lớn.
Thế nhưng họ không biết Tiêu Trần là người Địa Cầu bản địa. Họ càng không biết rốt cuộc có nhân vật gì giờ phút này đang trên đường trở về Địa Cầu.
...
Tối tăm, vặn vẹo, khàn khàn, tuyệt vọng, ...
Bóng tối dày đặc, giống như máu lạnh đen kịt chảy ra từ một cái xác đang thối rữa, uốn lượn bao trùm lên mọi thứ.
Một mặt trăng màu máu lẻ loi trơ trọi ở chỗ cao nhất, mọi thứ u ám đến mức trông giống như nước mắt oán hận nơi khóe mắt của phụ nữ.
Vật thể khổng lồ và mờ ảo, các góc cạnh của nó bị bóng tối làm mơ hồ, như ẩn như hiện trong bóng đêm, nhìn từ xa, nó giống như một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn.
Không biết từ khi nào, trong không gian tối tăm vô tận này, mưa rơi tí tách, có hơi nước ẩm ướt trong bóng tối lầy lội, như thể mọi thứ bắt đầu thối rữa, tràn ngập một mùi vị làm cho người ta ngột ngạt.
Bóng tối, nơi đây chỉ có bóng tối, một con mắt to lớn vô biên giờ phút này đang từ từ mở ra.
Con mắt này dường như không có một tí cảm xúc nào, nhưng lại như chứa đựng tất cả cảm xúc, mâu thuẫn biết bao.
"Đã bắt được vị trí của Vận Mệnh Thiên Quốc, những con cờ đó có lẽ đã di chuyển."
Một giọng nói không thể phân biệt là nam hay nữ, thậm chí là già hay trẻ, chậm rãi vang lên trong bóng tối vô tận này.
Vài bóng dáng bước ra từ bóng tối, từ từ cúi rạp xuống.
Chẳng mấy chốc, con mắt cực lớn từ từ nhắm lại, không nói lời nào.
...
Vùng đất Vẫn Thần.
Nơi vô số đại thần đã bị tiêu diệt trong thời đại Hỗn Độn trong truyền thuyết.
Rất ít người đã từng nghe nói về nơi này, chỉ sợ càng ít người đã từng đi đến đó, hoặc chưa có ai từng đến đó.
Ở một góc tinh không không biết tên, nơi này là một mảnh hoang vu.
Không giống như màu đen vô tận của hư không, nơi này tràn ngập sự ảm đạm vô tận, giống như khuôn mặt của một người đã chết, không còn chút sinh khí nào.
Rất nhiều thi thể bị nghiền nát nằm rải rác khắp các ngõ ngách, luồng không khí không biết từ đâu xuất hiện chậm rãi di chuyển, một bầu không khí quỷ dị và tuyệt vọng bao trùm khắp nơi.

Bình Luận

0 Thảo luận