Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1689: Nơi không thể tưởng tượng nổi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Vậy vì sao ông vẫn gặp tôi?" Tiêu Trần tức giận trợn trắng mắt.
Người đàn ông cười nói khẽ: "Bởi vì tôi muốn nhìn cậu xem, tuy rằng từ lúc cậu sinh ra tôi đã chăm chú nhìn cậu, nhưng tôi vẫn muốn gặp mặt trực tiếp với cậu."
Được rồi, lý do này rất mạnh mẽ.
"Nhìn rồi, cảm thấy thế nào?" Dù sao cũng là rảnh rỗi không có việc gì, Tiêu Trần dứt khoát hỏi tiếp theo lời ông ta.
"Không biết." Người đàn ông trung niên lắc đầu, "Tôi không nhìn thấu được cậu, cậu rất phức tạp, luôn luôn làm một số chuyện rất mâu thuẫn."
"Nói nhảm." Tiêu Trần bĩu môi: "Lẽ nào cậu chưa từng nghe qua những lời, người là động vật phức tạp nhất sao?"
Người đàn ông trung niên gật đầu, "Phức tạp đến ai cũng thấy không rõ, cũng là một chuyện rất tốt."
Lúc này, cự ngưu đã đi tới dưới tàng cây.
Cự ngưu nhẹ nhàng kêu một tiếng, đại thụ khẽ run rẩy, một ngôi sao to lớn rớt xuống từ trên cây.
Cự ngưu dùng thân thể của mình, vững vàng cõng lấy ngôi sao.
Tiêu Trần thấy rất thú vị, người đàn ông trung niên bỗng nhiên nói: "Gặp cậu thật ra là còn có chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Đưa một số thứ cho cậu." Người đàn ông trung niên phất tay, trong tay xuất hiện một khối ngọc bội màu đen.
Tiêu Trần nhận ngọc bội lạnh lẽo vào tay, trên mặt không khắc gì cả, rất mộc mạc.
Lật tới lật lui nhìn một hồi, cũng nhìn không ra được gì, Tiêu Trần tò mò hỏi: "Cái này có tác dụng gì?"
"Suỵt..." Người đàn ông trung niên lại đặt ngón tay lên môi mình.
Tiêu Trần cau mày, nhưng nhìn vẻ mặt của người đàn ông trung niên, lại không giống như là đang cố ý thừa nước đục thả câu.
Nếu Tiêu Trần hoàn chỉnh đã tới ở đây, Tiêu Trần suy nghĩ một chút, vẫn là nhận ngọc bội.
Thấy Tiêu Trần nhận ngọc bội, người đàn ông trung niên thoả mãn gật đầu, sau đó ông ta bái một cái thật sâu với đại thụ.
Đại thụ nhẹ nhàng lay động vài cái, một giọt nước óng ánh trong suốt rơi xuống từ bên trên.
"Ngẩng đầu." Người đàn ông trung niên chỉ đỉnh đầu.
"Cái gì?" Tiêu Trần theo bản năng nhìn theo ngón tay của ông ta.
Giọt nước óng ánh trong suốt vừa đúng rơi vào giữa mày Tiêu Trần, không nghiêng không lệch rơi trúng trung tâm của đóa hoa, giống như là nhụy hoa.
"Tôi cũng chỉ có thể làm được vậy thôi." Nhìn Tiêu Trần không ngừng xoa giữa mày, người đàn ông vốn hơi bi thương, đột nhiên lại cười.
"Đây là cái gì?" Tiêu Trần xoa mi tâm, có chút bất mãn hỏi.
"Vật hữu dụng." Người đàn ông trung niên cười lắc đầu, cũng không có ý định nói ra tác dụng cụ thể của giọt nước ấy.
"Móa!" Thực sự không nhịn được, Tiêu Trần dựng thẳng một ngón giữa.
"Đúng rồi ông tên gì?" Tận đến giờ phút này, Tiêu Trần mới nhớ ra, mình còn chưa biết tên của ông.
"Không có tên." Nam tử lắc đầu, "Nhưng cậu có thể gọi tôi Mục Tinh Nhân."
"Mục Tinh Nhân, hóa thân của ý chí tinh không." Tiêu Trần cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Từ lời của sư phụ nhà mình, còn có việc người đàn ông làm bây giờ, không khó đoán ra được.
"Đi thôi!" Người đàn ông trung niên vỗ sừng trâu.
Dưới chân cự ngưu sinh ra ngọn lửa, chở ngôi sao bắt đầu chạy băng băng.
Thời không bắt đầu nhanh chóng biến ảo, hết thảy xung quanh trở nên mơ hồ.
Tới khi mọi thứ xung quanh rõ ràng, Tiêu Trần phát hiện tất cả đều đã biến mất, mà mình thì ở nơi độ kiếp trước đó.
Nhìn xung quanh một chút, Mục Tinh Nhân, cự ngưu, sự trống trải vô biên, đại thụ kết đầy ngôi sao đều biến mất tăm.
Tiêu Trần cảm giác mình chỉ mới vừa đang mơ mà thôi, thế nhưng cách đó không xa, một ngôi sao to lớn nói cho Tiêu Trần biết đây không phải giấc mơ.
Bởi vì Tiêu Trần nhớ rất rõ ràng, xung quanh đây chỉ có một ngôi sao, mà nó đã sớm bị nghiền nát trong thiên phạt.
Tiêu Trần sờ sờ túi quần, nhưng không tìm thấy bóng dáng cái ngọc bội màu đen kia đâu.
"Mẹ nó gặp quỷ sống rồi." Tiêu Trần nhịn không được mắng một câu.
Nếu không tìm được, Tiêu Trần cũng lười tìm tiếp, nhắm theo hướng ném Lưu Tô Minh Nguyệt ra ban nãy, cả người xong qua như là ngôi sao rơi xuống.
"Đại nhân đúng là đứa con của Thiên mệnh, chỉ cần tùy tiện đi ngang qua mà cũng có thể thu được bảo vật như thế này."
Lúc này, trong Đại Diệt tinh không, một đám người đang điên cuồng nịnh hót một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi kia thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại có một cái mũi ưng phá hủy tướng mạo chỉnh thể, nhìn qua có hơi âm trầm u ám.
Lúc này tay phải người thanh niên cầm một bộ trường bào, tay trái mang theo một cái lồng sắt.
Trường bào là cái mà Tiêu Trần dùng để bảo vệ Lưu Tô Minh Nguyệt, mà người trong lồng tre là ai thì không cần nhiều lời nữa, chắc chắn là nhóc xui xẻo Lưu Tô Minh Nguyệt kia.
Còn như đã xảy ra chuyện gì, thì thực ra rất đơn giản, chính là sau khi Tiêu Trần đẩy Lưu Tô Minh Nguyệt ra ngoài thì đen đủi gặp phải đám tu sĩ này.

Bình Luận

0 Thảo luận