Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1888: Mảnh vỡ trí nhớ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Chiếc lá này, khí chất này, rõ ràng là khác biệt, mắt của anh có tật không vậy hả?" Cửu Vĩ Hồ đau lòng lắc hoa nhỏ bị đào đứt nói.
"A... Anh muốn chết à, đậu Hà Lan của tôi."
"A... Mắt của anh ở mông đít đó hả, anh không nhìn thấy tiểu bảo bối của tôi sao?"
"Tôi..." Tiêu Trần thiếu chút nữa thì não tụ huyết, hắn xúc cuốc năm lần, còn nha đầu kia thì mắng hắn ba lần.
Tiêu Trần bị nói đến đau đầu, nhìn chằm chằm bộ ngực đồ sộ của Cửu Vĩ Hồ tức giận nói: "Tiểu gia đây chỉ nhìn thấy đại bảo bối, làm gì có tiểu bảo bối nào ở đây?"
"Đồ háo sắc." Cửu Vĩ Hồ ôm ngực chỉ vào nóc nhà, "Đi lật ngói cho tôi."
"Đàn bà thối." Tiêu Trần ném cuốc nhảy lên mái nhà.
Cửu Vĩ Hồ vui vẻ chăm sóc sân nhỏ, thỉnh thoảng nhìn trộm Tiêu Trần, thấy tên này thế mà lại đang lật gạch một cách nghiêm túc, còn vui vẻ ngâm nga một bài hát nhỏ.
Bận rộn đến tối mịt, sân nhỏ cuối cùng cũng trở lại tinh xảo như xưa.
Cửu Vĩ Hồ sau khi mua một ít thức ăn thì trở lại, chiên thêm hai món ăn kèm và hâm nóng hai bình rượu nhỏ.
Thắp một ngọn nến, trên bàn trong đêm tối bầu không khí rất lãng mạn.
"Cô con mẹ nó, chẳng lẽ muốn câu dẫn tôi sao? Tôi thề chết cũng không phục tùng, ha ha." Tiêu Trần kẻ hủy diệt bầu không khí đúng là danh xứng với thực, một câu liền khiến cho bầu không khí kiều diễm biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Cửu Vĩ Hồ suýt nữa phun ra một ngụm máu già, muốn gõ vào đầu tên này ra xem bên trong rốt cuộc là có thứ loạn thất bát tao gì.
"Ăn đi, ngậm miệng lại cho tôi." Cửu Vĩ Hồ uống một hớp rượu, mí mắt nhảy dựng.
"Món này mặn rồi."
"Món này nhạt nhẽo."
"Cô con mẹ nó đang đang cho lợn ăn sao, tôi nhổ vào, Hắc Phong cũngkhông muốn ăn nó đâu."
Tiêu Trần một bên điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng, một bên ghét cái nọ ghét cái kia.
"A... Tôi muốn giết anh." Cửu Vĩ Hồ không chịu nổi nữa, đập bình rượu vào đầu Tiêu Trần.
Ăn xong, Tiêu Trần ôm đầu, vui vẻ ngồi trong sân ngắm cảnh đêm.
Không biết từ lúc nào, Cửu Vĩ Hồ ngồi cạnh Tiêu Trần và đưa cho Tiêu Trần một loại trái cây không rõ tên gọi.
"Chà... Cái này rất ngon." Tiêu Trần nhai cả hạt và nuốt nó xuống.
"Đ- má." Cửu Vĩ Hồ nhịn không được mắng một câu.
"Cô có công năng này không? Còn đ- má." Tiêu Trần vui vẻ ngâm nga một chút điệu.
Cửu Vĩ Hồ suýt chút nữa thì chết tại chỗ, đem trái cây trên tay đấm vào mặt Tiêu Trần.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Vĩ Hồ trở nên yên lặng, nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt kinh ngạc.
"Làm thế nào mà anh biết về bài hát nhỏ này?", Cửu Vĩ Hồ hỏi.
"Hả?" Tiêu Trần cũng bối rối, hắn đang ngâm nga giai điệu nhỏ mà Tiêu Trần hoàn chỉnh thích nhất.
Cửu Vĩ Hồ tiếp tục giai điệu nhỏ mà Tiêu Trần đã cắt ngang, từ từ ngâm nga toàn bộ.
Tiêu Trần nhận ra cái gì đó, "Giai điệu này cô học được ở đâu vậy?"
"Tôi cũng muốn hỏi anh đây." Cửu Vĩ Hồ vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, "Đây là ca dao mà lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi đã sáng tác ra, khi mẹ tôi mất rồi thì chỉ còn lại mình tôi mới biết nó"
"Không đúng, không đúng..." Tiêu Trần lắc đầu.
"Cô đã bao giờ ngâm nga bài hát này trước mặt người ngoài chưa?" Tiêu Trần cau mày hỏi.
Cửu Vĩ Hồ lắc đầu chợt nhớ ra điều gì đó, khi còn rất nhỏ, khi cùng em trai trốn thoát, trong tình thế sinh tử, một người bí ẩn đã cứu cô và em trai cô.
Người đàn ông kia đã hỏi mình đòi hỏi một vật, đó chính là bài hát này.
Cửu Vĩ Hồ nói lời này, Tiêu Trần lập tức hiểu ra.
Hẳn là Tiêu Trần hoàn chỉnh đã vượt qua dòng sông thời gian và can thiệp vào một số sự kiện nhất định.
Cũng giống như sư phụ biến thái của mình, đó cũng là kết quả của sự can thiệp của Tiêu Trần hoàn chỉnh.
"Bài hát này có ý gì khác à?" Tiêu Trần cau mày.
Cửu Vĩ Hồ lúc này cũng nhận ra điều gì đó, nhưng không nghĩ rằng người đã từng cứu mình lại là bản thể của Tiêu Trần.
Bởi vì năm tháng trôi qua quá lâu, Cửu Vĩ Hồ không nghĩ theo hướng này.
"Mảnh vỡ ký ức." Hai mắt Tiêu Trần sáng lên.
Những mảnh vỡ ký ức mà A Công cho đã bị phong ấn, và Tiêu Trần vẫn một mực không thể hiểu được.
Những mảnh vỡ ký ức rất mỏng manh, nếu Tiêu Trần cưỡng bức mở chúng sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Vì vậy, Tiêu Trần một mực không cưỡng cầu.
"Chẳng kẽ ca khúc này là mấu chốt để cởi bỏ phong ấn?"
Tiêu Trần vẫy vẫy tay, ra hiệu Cửu Vĩ Hồ đừng quấy rầy hắn, chìm vào trong thức hải.
Trong thức hải vô biên, một mảnh vỡ nhỏ màu vàng lặng lẽ lơ lửng trong đó.
Tiêu Trần đến trước mảnh vỡ và nhẹ nhàng ngâm nga bài hát không tên.
Theo giai điệu kéo dài, các mảnh vỡ cuối cùng cũng thay đổi, các mảnh vỡ biến thành ánh sáng vàng, tạo thành một màn hình vàng.
Trên màn vàng hiện lên một bóng dáng tao nhã, chính là Tiêu Trần hoàn toàn tiêu tán.

Bình Luận

0 Thảo luận