Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1531: Ngươi tin vào mệnh sao

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Nói quá rõ ràng cũng không có ý nghĩ, nếu không chúng ta đi hội đấu giá xem xem?" Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía lão Đạo cười nói.
Lão Đạo không còn hỏi nữa, hắn đã hiểu "bên trong tăm tối đều đã được sắp đặt", câu này có ý nghĩa gì.
"Công tử, xin mời đi bên này." Lão Đạo đi theo Tiêu Trần ra cửa, vẽ một phù chú vàng.
Phù chú biến thành một cơn gió thoảng, mang theo mấy người biến mất trước quán mì.
Địa điểm đấu giá là trong một cung điện trên đỉnh núi.
Cuộc đấu giá tại địa điểm đang diễn ra sôi nổi.
Đương nhiên, cuộc cạnh tranh vẫn chưa đến giai đoạn gay cấn, hiện tại phần lớn bảo vật thiên tài quý hiếm cùng một số pháp khí đều được bán đấu giá, toàn bộ vật liệu đóng tàu đều phải là vật liệu cuối cùng.
Với sự hướng dẫn của lão Đạo, Tiêu Trần và những người khác tiến vào hội trường được thủ vệ canh gác cẩn mật mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.
Tại thời điểm này, người bán đấu giá đang giới thiệu một pháp khí hình tròn kỳ lạ với cảm xúc tuyệt vời.
"Theo truyền thuyết, mười vạn năm trước, Lam Dạ là vũ khí của Ma quân Thập Dạ. Loại vũ khí này uy lực cực lớn. Ngay cả một đứa trẻ khí cầm nó trong tay tùy tiện vung lên cũng có thể san bằng dãy núi, càng được sử dụng nhiều, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, gia tăng tu vi của chủ nhân. "
Tất cả mọi người đều nghe thấy liền xôn xao, thậm chí ngay cả các đại nhân vật trong phòng riêng trên lầu cũng cao hứng đứng lên.
Ma Hậu Thập Dạ, mười vạn năm trước trong tinh không, đã dần đầu đại quân chinh phạt từng đại thế giới, là đại ma đầu giết chóc không ngừng.
Tương truyền, đây là nhân vật tiến gần tới cảnh giới Đại Đế nhất, thậm chí có người còn suy đoán rằng khi đó, một chân của Thập Dã đã bước vào ngưỡng cửa của Đại Đế.
Và hắn bắt đầu cuộc giết chóc này, có khả năng liên quan đến việc hắn chứng đạo.
Nhưng trận này lại dừng lại một cách vô cùng khó hiểu, đội quân hàng trăm triệu người của Thập Dạ biến mất không dấu vết chỉ sau một đêm.
Kể từ đó, không ai còn nghe đến Ma Hậu tên Thập Dạ nữa.
Có người cho rằng tên này đã nhập ma, cũng có người nói rằng hắn chứng đạo, tiến vào cảnh giới Đại Đế, khoái hoạt đi trời nam đất bắc rồi.
Tất nhiên đây đều là chuyện nhảm nhí, không ai biết sự thật là như thế nào.
Sự xuất hiện bất ngờ của một binh khí truyền kỳ như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngoài việc thân phận mẫm cảm của Ma Hậu, bảo vật này có lẽ cũng khiến cho nhiều người thèm nhỏ dãi.
Có rất nhiều người ở đây đã trải qua cuộc giết chóc đó, họ đương nhiên biết loại binh khí này có sức mạnh gì.
Đồ vật này làm mọi người quan tâm, nhưng người bán đấu giá vào lúc này đã thay đổi lời nói của mình.
"Nhưng."
Hai chữ này khiến sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người bán đấu giá.
Người bán đấu giá mỉm cười, nhìn xung quanh rồi nói tiếp: "Thứ tà ác này có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người cầm nó, sẽ khiến người ta rơi vào cảnh tàn sát không dứt, cho nên mọi người nên suy nghĩ kỳ càng."
"Đừng con mẹ nó nói nhảm nữa, mau báo giá đi, cho dù không dùng được, lão tử mua về cung cũng được!" Vài tên tu sĩ gắt gao gầm lên bất mãn.
Người bán đấu giá không hề dài dòng, "Giá khởi điểm là một vạn linh thạch thuộc tính, mỗi lần tăng giá sẽ không dưới một vạn linh thạch thuộc tính."
"Phốc" Tiêu Trần, người đang uống trà trong phòng riêng, phun trà trong miệng của mình ngay tại chỗ.
"Cái thứ này đáng giá một trăm vạn sao?" Tiêu Trần đầy vẻ khó hiểu nhìn lão Đạo ngồi đối diện.
Tiêu Trần chưa bao giờ sử dụng bất kỳ pháp khí nào trong đời, vài thanh đao mà hắn sử dụng đều là bảo vật vô giá, về giá cả của những pháp khí "bình thường" thì Tiêu Trần thực sự không rõ.
Lão đạo bất đắc dĩ nói: "Từ góc độ của ngươi, ngươi cư nhiên coi thường những thứ này."
Tiêu Trần suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt hắn sáng lên, hắn nắm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt đang liếm đám kẹo trên đầu của mình.
"Làm gì vậy nha?" Lưu Tô Minh Nguyệt dùng bàn tay nhỏ dính đầy nước bọt của mình kéo da mặt Tiêu Trần.
"Tiểu bảo bối, lấy túi Bách Bảo của em ra đi, các anh sắp phát tài rồi, ha ha!"
Bây giờ Tiêu Trần cười như kẻ thiểu năng, người bên cạnh mồ hôi nhễ nhại, lão Đạo còn tưởng rằng tên này không phải người bình thường.
Lưu Tô Minh Nguyệt liếm ngón tay lấy ra hai cái túi tinh xảo, "Cho em thêm hai xâu nhá! Hì hì"
Tiêu Trần giật lấy cái túi nói: "Ăn cái gì, ăn bao nhiêu rồi còn không biết sao? Cẩn thận tiểu đường."
"Bệnh tiểu đường?" Đầu Lưu Tô Minh Nguyệt đầy dấu hỏi.
Tiêu Trần mở túi ra, vừa đào ra thứ gì đó, vừa thản nhiên nói bậy: "Là bệnh mà khi đi tiểu sẽ tiểu ra nước đường."
"Ya! Thật lợi hại." Mắt Lưu Tô Minh Nguyệt đầy những ngôi sao nhỏ: "Vậy có ngọt không?"
"Làm sao mà biết được, tôi đã uống bao giờ đâu." Tiêu Trần trợn mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận