Cô gái bất đắc dĩ nói: "Đã biết Đại Đế ca ca, làm gì dữ dằn vậy?"
"Vì muốn tốt cho cô." Tiêu Trần tức giận nói.
"Hì hì, cậu đang quan tâm tôi sao?" Cô gái cười nói dí dỏm.
Tiêu Trần thấy mệt thiệt sự, câu chuyện này phải nói tiếp thế nào: "Lạc đề nữa rồi!"
Cô gái bất đắc dĩ thở dài nói tiếp: "Liệu ngài có nghĩ rằng, chúng ta có thể có nhầm lẫn đối với suy nghĩ về Nhân thư không."
Tuy rằng con hàng Tiêu Trần không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng đầu óc rất lanh lẹ, lập tức hiểu ý: "Ý cô là, hình thái Nhân thư bày ra?"
Cô gái gật đầu, giơ quyển sách trên tay nói: "Thiên thư và Địa thư đều là lấy hình thức là sách tồn tại trên thế gian, chúng ta tự nhiên cũng cho rằng Nhân thư chắc cũng sẽ là hình thái này."
"Có đạo lý." Tiêu Trần làm như có thật gật đầu, đột nhiên chuyển giọng: "Chuyện này liên quan gì tới tôi."
Tiêu Trần hoàn toàn không có hứng thú với ba sách Thiên Địa Nhân.
"Cả đời đều là cái bộ dạng chết tiệt ấy." Cô gái thở phì phì viết trong sách.
Cô gái vừa viết vừa nói: "Ba sách Thiên Địa Nhân mỗi cái một chức vị, Nhân thư tuy rằng thần bí, thế nhưng nó hẳn là có chức trách bảo vệ nhân lý bất diệt."
"Tôi có một cái suy đoán lớn mật, Vận Mệnh Thiên Quốc chính là hóa thân của Nhân thư." Cô gái có chút đắc ý, quay đầu nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần như nghe kể chuyện xưa, cũng không lên tiếng, cô gái tức giận nghiến răng kẽo kẹt.
"Cậu không khen tôi được à?" Cô gái có chút u oán.
"Wow wow, cô giỏi quá." Tiêu Trần qua loa cho xong.
Cô gái thở sâu, nhịn xuống xúc động muốn chửi thề: "Tôi tra xét một chút, thời gian mỗi lần Vận Mệnh Thiên Quốc mở ra đều rất thú vị."
"Lần đầu tiên, là lúc thời đại Đại Hắc Ám và thời đại Hỗn Độn chuyển giao, dị vực xâm lấn, trong trận chiến Vẫn Thần ấy, Vận Mệnh Thiên Quốc xuất hiện."
"Lần thứ hai, dị vực ngóc đầu trở lại, Vận Mệnh Thiên Quốc xuất hiện."
"Lần thứ ba, một vị võ giả diệt thế, Vận Mệnh Thiên Quốc xuất hiện lần nữa."
"Lần gần đây nhất, chính là đại chiến Thần Vương, Vận Mệnh Thiên Quốc hiện thế."
"Mỗi lần Vận Mệnh Thiên Quốc xuất hiện, đều là lúc tất cả bên bờ hủy diệt, nếu như suy đoán của tôi chính xác, Vận Mệnh Thiên Quốc chính là hóa thân của Nhân thư, như vậy sự xuất hiện của nó chính là vì bảo vệ nhân lý không bị triệt để hủy diệt."
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Cô cứ nói xem cô định làm gì đi?"
"Hì hì..." cô gái cười nói: "Nếu như Vận Mệnh Thiên Quốc thực sự là hóa thân của Nhân thư, em muốn Đại Đế ca ca giúp em mang ít thứ tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc."
"Ta nhổ vào!" Tiêu Trần tức giận nói: "Tại sao tôi phải tiến vào cái nơi quỷ quái đó chứ."
Cô gái giơ quyển sách trên tay cười nói: "Giờ Đại Đế ca ca rất yếu đấy, trên Địa thư thế mà có thể hiện ra tên của Đại Đế ca ca nữa!"
"Bà nội nó chứ, cô uy hiếp tôi." Tiêu Trần nhìn quyển sách kia, da đầu sắp vỡ.
"Làm sao biết được?" Cô gái hỏng cười rộ lên: "Cùng lắm cũng chỉ là sắp xếp một ít đào hoa cho Đại Đế ca ca, một trăm có đủ không, bảo đảm Đại Đế ca ca hưởng hết tề nhân chi phúc nhé."
Mí mắt Tiêu Trần giật giật, con mẹ nó sợ là đào hoa kiếp đi.
"Sao cô không tự mình đi vào?"
"Tôi không dám." Đối mặt với nghi vấn của Tiêu Trần, cô gái có hơi tủi thân trả lời.
"Còn có chuyện nào cô không dám à?" Tiêu Trần không tin.
Cô gái thở dài sâu kín: "Cũng không phải cậu không biết thái độ của ma đầu kia đối với Thiên thư và Địa thư."
Ma đầu trong miệng cô gái, chỉ có một người, đó chính là Tiêu Trần ma tính.
Cô gái nói tiếp: "Hiện tại ma đầu kia ở Đại Diệt tinh không, nếu như tôi xuất hiện, hắn nhất định sẽ một đao bổ tôi."
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, hình như Tiêu Trần ma tính không có cảm tình gì với những thứ này, y theo cái tính tình kia, thật sự có thể một đao bổ con hàng này.
Nhìn cô gái, cuối cùng Tiêu Trần vẫn gật đầu hỏi: "Mang vật gì vậy?"
"Hì hì..." Cô gái cười: "Đại Đế ca ca hiểu rõ em nhất."
Cô gái vui vẻ búng ngón tay một cái, quyển sách trên tay cô kia đột nhiên lơ lửng.
Sách tự động lật lên, vẫn lật đến một trang cuối cùng mới ngừng lại được.
"Xoạch!"
Trang cuối cùng của cuốn sách tự động bóc ra, bay ra khỏi màn che màu trắng, rơi ào trong tay Tiêu Trần.
Xem trang sách trắng bóc không có chữ viết nào trong tay, Tiêu Trần nhíu mày.
"Đây thật ra là ý của Địa thư." Cô gái giải thích.
Tiêu Trần thu hồi trang sách, hỏi: "Nó muốn làm gì?"
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu không trả lời, mà quyển sách kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Tiêu Trần cũng rất là kỳ quái gật đầu: "Đã biết, vậy cứ như vậy đi, có cơ hội tôi sẽ giúp em."
"Đại Đế ca ca tốt nhất." Cô gái ỏn ẻn nói.
Tiêu Trần nghe mà cả người nổi da gà, yêu nữ này mà làm dẹo lên, thực sự khiến sau lưng lạnh cả người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận