Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1906: Nguyệt thiếu gia? Nguyệt tiểu thư?

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Thư Vọng Kinh là thừa tướng đương triều của triều đại, quyền thế ngập trời, nếu biết độc đinh của dòng tộc mình bị cường hành nhập ngũ, chỉ sợ toàn bộ sẽ đều bị lật từ dưới đáy lật lên.
"Nguyệt thiếu gia, cậu không thể đi tiền tuyến." Vệ binh lắc đầu.
Thư Nguyệt Nguyệt tức giận ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trần, "Rõ ràng là mọi thứ đã được thay đổi, tại sao vẫn bị phát hiện."
Vệ binh có chút buồn cười, thừa tướng là nhân vật như thế nào, còn không xử được con trai út của mình sao.
Việc bí mật nhập ngũ của Thư Nguyệt Nguyệt đã được thông báo cho uân đoàn một từ lâu, và hầu như mọi sĩ quan tiền tuyến đều có một bức chân dung của Thư Nguyệt Nguyệt.
Đó là để ngăn chặn Thư Nguyệt Nguyệt lẻn lên tiền tuyến.
Chỉ có Dịch Minh tội nghiệp, không nhận được thông báo, có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến thể nghiệm tân binh của Thư Nguyệt Nguyệt.
Nếu biết rằng Thư Nguyệt Nguyệt là công tử của gia đình thừa tướng, vậy còn không phải sẽ dâng người ta lên làm tổ tông mà cung phụng hay sao.
Vậy đi làm lính và ở nhà có gì khác nhau?
"Thiếu gia, cậu có thể ở trong trại huấn luyện chơi mấy tháng không thành vấn đề, nhưng là tuyệt đối không thể đi tiền tuyến." Vệ binh lắc đầu từ chối thẳng thừng.
"Tôi sẽ ra tiền tuyến với chồng tôi." Thư Nguyệt Nguyệt nắm tay Tiêu Trần và nhìn vệ binh với vẻ mặt đắc ý.
Vệ binh ngây người, chồng?
"Thiếu gia, cái đuôi của cậu?" Vệ binh rùng mình một cái, đây là chuyện lớn.
"Đúng vậy." Thư Nguyệt Nguyệt gật đầu.
"Đi, đi, đừng ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì." Tiêu Trần đẩy tay Thư Nguyệt Nguyệt ra với vẻ mặt chán ghét.
"Tại sao?" Thư Nguyệt Nguyệt lộ vẻ không vui, "Tôi ôm chồng mình thì có làm sao?
Tiêu Trần rất muốn cho tên này hai phát nhưng không được, rốt cuộc là do chính đôi tay tiện của hắn gây ra.
"Từ nay về sau, không ai được phép rời trại một bước, nếu không sẽ giết chết không luận tội." Tên lính canh để lại một câu rồi biến mất ngay lập tức.
Thư Nguyệt Nguyệt một mình chọn chồng, tầng tầng lớp lớp hướng dẫn lên trên, như một quả bom, nổ đến trấn động cả cao tầng vương triều.
Bây giờ Hoàng thượng không có ở đó, tất cả công việc lớn nhỏ trong vương triều đều là Thư Vọng Kinh quán xuyến, có thể nói là một tay che trời.
Không biết có bao nhiêu gia tộc đang nhìn chằm chằm Thư Nguyệt Nguyệt, chỉ đợi hắn đến tuổi trưởng thành có thể leo lên thân gia, nhưng hiện tại lại bị một tên vô danh tiểu tốt nhanh chân đến trước.
Tin tức cuối cùng cũng đến tai Thư Vọng Kinh, ông lão tức giận đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Không phải ta đã nói nó phải giấu đuôi đi cho thật kĩ rồi sao, sao lại có thể bị người khác nhìn thấy." Lão nhân bừng tỉnh, tràn đầy tức giận.
Mọi người xung quanh bàn tán chuyện đã xảy ra, chuyện xảy ra trong trại tuyển mộ tân binh, muốn điều tra ra cũng không thể che giấu được.
"Gặp cướp thì bị dọa lộ hết cả đuôi?" Ông lão lại tức giận ngất đi.
"Cái gì, vị hôn phu bị cưỡng chế nhập ngũ ra tiền tuyến, phi..." Lão nhân phun ra một ngụm máu già rồi lại ngất đi.
Trong vương triều, Thư Vọng Nguyệt nói là được, chỉ có một điều không thể can thiệp vào, đó chính là quy định cường chinh.
Đây là sắc lệnh do chính hoàng đế lão tử tự mình ban xuống, cho dù bây giờ hoàng đế hiện tại không có ở đây, Thư Vọng Nguyệt cũng không dám can thiệp.
"Lão tử làm sao lại sinh ra tên ngu xuẩn như vậy." Thư Vọng Kinh vừa tỉnh lại một hồi kêu đất kêu trời.
Ông ta đã quá già để có con trai, ông ta quá cưng chiều Thư Nguyệt Nguyệt, chuyện gì cũng dám làm, bây giờ thì quá đáng rồi, thế mà lại chọn một tên vô danh tiểu tốt làm chồng.
Sau này mặt mũi của Thư gia biết đặt ở đâu?
"Không quản nó nữa, nếu như thích đi tiền tuyến, mẹ nó chứ." Thư Vọng Nguyệt, một văn nhân, không khỏi chửi thề.
Chung quy cũng chỉ là những lời nói khi tức giận, con nhà mình, tiểu độc đinh Thư gia, sao có thể nói không quả là không quản được.
Thư Vọng Kinh cho những người bên cạnh lui xuống, một mình trở lại trong tộc Nguyệt Hồ.
Khi bạn già của Thư Vọng Kinh nghe rằng Thư Nguyệt Nguyệt đã tự mình chọn một người chồng, thế mà lại vui vẻ.
"Chỉ cần đứa trẻ thích là được, sao ông lại quan tâm nhiều như vậy?" Bạn già ôm tai Thư Vọng Nguyệt ý bảo ông ta đừng xen vào.
Thư Vọng Nguyệt bịt tai lại, nhưng cuối cùng không kể chuyện gì đã xảy ra.
Nếu biết Thư Nguyệt Nguyệt bị cướp mà hoảng sợ lòi đuôi, lại bị người ta sờ đuôi mà không biết, thì ước chừng bạn già sẽ có thể dùng dao làm bếp chặt chết cái tên tiểu thử thối đó.
"Hiểu rồi." Thư Vọng Kinh đảo mắt đi tới cấm địa của gia tộc.
"Ảnh Tử." Trong cấm địa tối tăm, Thư Vọng Nguyệt nhẹ nhàng gọi.
Một bóng dáng y như u hồn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Thư Vọng Nguyệt.
"Đi bảo vệ thiếu gia, phi... Bây giờ mẹ nó là tiểu thư." Thư Vọng Nguyệt hổn hển nói.

Bình Luận

0 Thảo luận