Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1834: Đi dạo phố (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần thần tính sợ đến suýt nữa khóc lên tại chỗ, "Tôi thay, tôi thay còn không được sao?"
Tiêu Trần thần tính mở ra một cánh cửa dị không gian mà chui vào.
Mười phút sau, Tiêu Trần thần tính nhăn nhó đi ra, cái mông nhích tới nhích lui, hình như rất không được tự nhiên.
"Thoải mái không!" Tiêu Trần nhân tính nhìn thẳng.
"Cậu đi thử một chút xem, phi phi phi." Tiêu Trần thần tính thở phì phò, nhổ nước miếng về phía Tiêu Trần nhân tính.
Tiêu Trần nhân tính đỡ trán, hàng này học hết tuyệt chiêu của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Tiếp đó Tiêu Trần nhân tính lại chọn váy ngắn cho Tiêu Trần thần tính, bổ sung một đôi giày cao gót mười phân, để hắn mặc thành một mỹ nhân gợi cảm.
Tiêu Trần thần tính vẫn luôn mặc đôi giày thêu kia, căn bản chưa từng thử qua giày cao gót, đi ở trên đường cái khóc hức hức bám lấy cánh tay Tiêu Trần nhân tính.
Lúc đầu dung mạo tuyệt thế vô song, lại mặc hấp dẫn như vậy, đi trên đường cái suýt nữa gây nên tai nạn giao thông liên hoàn.
"Đàn ông các cậu đều thích dáng vẻ như vậy sao?" Tiêu Trần thần tính tủi thân mong đợi ôm cánh tay Tiêu Trần nhân tính.
"Phụt-" Tiêu Trần nhân tính đen mặt, "Mẹ nó lúc đó chẳng phải cậu là nam nhân sao, làm sao nhập vào nhân vật đã không còn cách nào tự kiềm chế?"
"Chúng ta trở về đi thôi!" Cái mông khó chịu, ánh mắt khác thường đầy phố càng khó chịu hơn, Tiêu Trần thần tính muốn được về nhà.
"Đừng, không phải là thích đi dạo phố sao, chúng ta đi một lần là được rồi." Gương mặt Tiêu Trần nhân tính đầy ý cười.
"Yay, tốt rồi." Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ nhảy lên.
Đi dạo từ sớm đến muộn, Tiêu Trần thần tính đáng thương tự thề trong lòng, sẽ không bao giờ đi ra ngoài dạo phố với con hàng này nữa.
"Đi dạo phố chơi vui lắm!" Nhìn Tiêu Trần thần tính thở phì phò, Tiêu Trần nhân tính suýt nữa vui đến tắt hơi.
"Ha!" Tiêu Trần thần tính quay đầu sang chỗ khác, không muốn phản ứng với hàng này.
"Ha ha còn giở tính trẻ con này." Một tay Tiêu Trần nhân tính ôm ngang Tiêu Trần thần tính.
"Oa oa cậu làm gì thế thả tôi xuống." Tiêu Trần thần tính sợ đến kêu loạn.
"Không phải chân không thoải mái sao, tôi ôm cậu về nhà!" Tiêu Trần nhân tính ôm Tiêu Trần thần tính, chậm rì rì đi tới thánh sơn.
Tiêu Trần thần tính sửng sốt một chút, nhẹ nhàng ừ một tiếng, dúi đầu vào trong lòng Tiêu Trần nhân tính.
Cái ôm của Tiêu Trần nhân tính thật ấm áp, không biết từ lúc nào, Tiêu Trần thần tính thế mà lại đã ngủ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh của Tiêu Trần thần tính, khóe miệng hắn mang theo nụ cười thản nhiên, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Tiêu Trần nhân tính ngẩng đầu nhìn phía xa, "Cậu nên vĩnh viễn như vậy, mọi người cũng có thể như vậy, tôi mới có thể bảo vệ được mọi người thật tốt."
Về đến nhà, Tiêu Trần nhân tính xách cái ghế ra, cứ như vậy ôm Tiêu Trần thần tính ngủ say ngồi ở trong sân suốt cả đêm.
Một đêm này, Tiêu Trần thần tính mơ thấy sắc màu rực rỡ, cũng mơ thấy trăm vạn hùng binh.
Sau khi trời sáng, Tiêu Trần thần tính lau khóe miệng đầy nước bọt, gương mặt hung ác độc địa, hỏi: "Cậu có làm chuyện kỳ quái gì đối với tôi hay không?"
"Chân của cậu với lại ngực cậu ngon quá, ha ha!" Tiêu Trần nhân tính cười, ném Tiêu Trần thần tính trong ngực ra ngoài.
"Hu hu-" Tiêu Trần thần tính lệ nóng doanh tròng gào lên, "Mẹ, mẹ ơi, lão lưu manh kia ăn hiếp con, hu hu- "
Tiêu Trần nhân tính giơ nắm tay, Tiêu Trần thần tính lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Tiếp đó cả người Tiêu Trần nhân tính đột ngột đứng thẳng lại, nháy mắt đi tới ngọn thánh sơn phía trên.
Đỉnh thánh sơn.
"Làm sao Trần huynh đệ còn chưa tới cứu ta, lẽ nào đã quên heo gia rồi!"
"Phi phi, hẳn phải nghĩ theo hướng tốt, lỡ đâu là bị người nào đó đánh chết thì sao!"
"Tính cách đại ma đầu ác liệt như vậy, đáng đời tìm hai cô gái xấu làm bạn, đây chính là báo ứng."
"Nếu không thì chút tay chân trong trận pháp động, thêm một viêm long cho nổ trận, nổ chết hắn nha."
Hắc Phong ở trong cuồng phong, vừa làm việc vừa không ngừng oán trách.
"Yo, lợn chết muốn nổ chết ai đó?" Bóng dáng Tiêu Trần nhân tính đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hắc Phong.
Nhìn thấy Tiêu Trần nhân tính, Hắc Phong liền khóc lên tại chỗ, "Trần huynh đệ, ngươi có thể tới rồi, tôi còn tưởng rằng anh đã kìa!"
Miệng của con lợn chết này thật muốn khiến người ta đánh hắn ta nha.
Tiêu Trần nhân tính nhấc cái đuôi nhỏ của Hắc Phong lên, vui vẻ vẫy vòng vòng.
Hắn vừa vẫy vừa nói: "Lợn chết, làm một cái đại trận siêu cấp phòng ngự cho tôi, cái loại mà có thể bảo vệ toàn bộ đại thế giới."
"Áu áu đau quá đau-" Hắc Phong đau đến gào khóc.
"Có hay không?" Tiêu Trần nhân tính càng vẫy càng hăng.
"Có có có- "
Hắc Phong đau đến mức cả mặt heo đều biến sắc, miệng đầy đồng ý, lúc này Tiêu Trần nhân tính mới buông Hắc Phong ra.
Hắc Phong lau nước mắt, hung hăng oán trách, "Vừa tới đã kéo đuôi của tôi, anh có biết tôi tốn bao nhiêu khí lực cái đuôi này mới mọc ra lại không?"

Bình Luận

0 Thảo luận