Quả cầu năng lượng đen khổng lồ nhanh chóng phồng lên, đại địa vốn được trăng máu chiếu rọi chỉ chớp mắt đã tối sầm lại.
Năng lương kinh khủng nháy mắt đã càn quét khắp đại địa, sinh mệnh của những bóng đen cũng bị cắn nuốt trong vô hình.
Tiêu Trần dựng một lá chắn đen trước người mình, dùng nó để chống đỡ lực xung kích phát ra từ Hổ Phác Thiên Chinh.
"Rầm!"
Sóng khí khủng khiếp nương theo tia chớp đen đánh xuống.
Mặt đất nổ tung, sóng xung kích lan xa đến mười mấy km. Tất cả mọi vật trên đường nó đi qua đều bị quét sạch, những bóng đen bị sóng xung kích thanh trừ gần như sạch sẽ, khói xám nghi ngút bốc lên tận trời.
Dù Tiêu Trần đã dựng trước mặt mình cả đống phòng ngự nhưng vẫn bị xông cho chia năm sẽ bảy.
Vì muốn bảo đảm an toàn cho người ở phía sau nên Tiêu Trần không tránh né, trực tiếp dùng chân thân lấy cứng chọi cứng với sóng khí kinh khủng kia.
Thân thể mà Tiêu Trần huyễn hoá ra bị chấn vỡ nát, lộ ra xương cốt trắng như ngọc.
Đất trời phục hồi lại yên tĩnh. Trên hoang nguyên phía xa xa, vị trí mà con hổ khổng lồ kia rơi xuống, có một thanh trường đao vững vàng cắm ở trung tâm hố trời.
Mười mấy km xung quanh, ngoài trừ mấy người Tiêu Trần thì đã không còn bất kỳ sinh linh nào nữa,
Hai chị em được Tiêu Trần bảo vệ sau lưng đã không nói nổi thành lời nữa, chỉ có thể run rẩy nhìn hắn.
Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, nửa bên là mặt người nửa bên là xương trắng.
"Có bị sóng xung kích chấn thương nội tạng không hả?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu nữ đột nhiên gào khóc, kéo cánh tay chỉ còn xương trắng của Tiêu Trần, không muốn buông ra.
Trong tận thế tuyệt vọng này, còn ai có thể che mưa chắn gió cho họ nữa chứ?
Nhìn nửa người toàn xương trắng của Tiêu Trần, trái tim cô gái run rẩy, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Bản thân cô ta không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không còn khóc nữa. Có lẽ là từ sau khi cha mẹ mất, cô ta đã quên mất cách khóc như thế nào.
"Sao thế? Khóc tang hả? Ông đây còn chưa chết đâu!" Tiêu Trần tức giận nói.
Lúc này trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một dao động rất quỷ dị, phía trên màn trời xuất hiện một khe nứt cực lớn, cắt ngang trời đất.
"Đến rồi." Tiêu Trần thấp giọng nói.
Thiên khung bắt đầu chấn động, đầu bên kia của khe nứt cắt ngang màn trời cũng bắt đầu nứt ra.
Một khí tức tà đến cùng cực truyền ra từ khe nứt.
Tiếp theo là từng con từng mắt xuất hiện trong đó.
Cảnh tượng trước mắt giống y xì đúc cảnh tượng trong di tích trên trái đất.
Điều an ủi duy nhất chính là quy mô của khe nứt này nhỏ hơn nhiều so với chỗ di tích trên trái đất.
Ánh mắt Tiêu Trần ảm đạm nhìn khe nứt, trong lòng có một vạn chữ fuck chạy rầm rập.
Khí tức mà đầu bên kia khe nứt lộ ra căn bản là không phải thứ là lúc này Tiêu Trần có thể đối phó được.
Lúc này tử khí trên người hắn tiêu hao chẳng còn bao nhiêu, không có cách nào chống lại cái khe này được.
Giờ phút này cặp mắt dựng thẳng phía trên trăng máu đột nhiên trợn to, nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần vậy mà lại cảm nhận được chút trào phúng cùng chế nhạo trong con mắt bự chảng đang dựng thẳng kia.
Hắn giơ ngón tay giữa lên, hung hăng hướng về phía trăng máu rồi dựng thẳng lên.
"Mẹ mày chứ, đến đây mà cắn tao nè!" Tiêu Trần căng cuống họng rống lên.
Những con mắt trên thiên không đột nhiên chảy ra máu đen, vô số sợi tơ đỏ nhìn như những con ký sinh trùng duỗi ra từ trong những con mắt.
Chúng vặn vẹo, rít chói tai rồi vươn về phía Tiêu Trần.
Ngọn lửa màu lam trong mắt Tiêu Trần bùng lên dữ dội, tiếp theo một ảo ảnh Tiêu Trần bước ra từ cơ thể hắn.
Ảo ảnh này tay cầm trường đao do ngọn lửa xanh lam huyễn hoá thành, một đao chém xuống, nháy mắt đã khiến những sợi tơ đỏ kia biến thành sương khói tiêu ta trong không khí.
Mấy thứ này rất sợ công kích thần hồn nhưng với Tiêu Trần mà nói thì việc luô dùng thần hồn chiến đấu cũng sẽ tạo thành tổn thương cho nó.
Tiêu Trần không thể không cân nhắc hậu quả mà làm bừa. Người tu hành bình thường nếu thần hồn bị tổn thương thì chính là chí mạng, muốn chữa được thì cũng muôn vàn khó khăn.
Đến cấp bậc như Tiêu Trần thì lại càng không cần phải nói. Một khi thần hồn bị tổn thương, có khi mấy chục mấy trăm năm cũng đừng nghĩ đến việc chữa lành.
Nói cho cùng, hắn lo lắng nhiều như vậy cũng là do bây giờ thực lực chưa đủ mà thôi.
Lúc này, máu đen chảy ra từ những con mắt kia đang không ngừng hướng về mặt đất, đại địa bị ăn mòn thành từng cái hố lớn.
Ảo ảnh Tiêu Trần trở lại trong bả thể, nhìn lên bầu trời có tí thẹn quá hoá giận.
Hắn chưa từng phải chịu ấm ức hư vậy đâu.
Tiêu Trần điều động số tử khí cuối cùng. Tử khí tiết ra như thuỷ nhân, tản mát ra ngoài.
"Thôn Thiên Thiên Chinh."
Xích đen hình thành từ tử khí cuồn cuộn lao ra, bảo vệ ba người chặt chẽ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận