Một đám kẻ dạ hành không có ý thức nằm rạp trên đất giống như chó, lấy lưng mình đỡ chiếc giường kia bò về phía trước.
Một bóng người yêu kiều nằm nghiêng trên giường, phong cảnh quyến rũ kiều diễm như ẩn như hiện.
Khác với những người bên cạnh có vẻ mặt dữ tợn, có thể nói cô gái này là quốc sắc thiên hương, nhất là dáng người vô cùng nóng bỏng.
Cô gái khẽ nhướng mày, cười nói với người đang cúi đầu ở bên cạnh: "Vô Thượng Tôn Giả, tại sao lại muốn tôi tới đối phó với anh chàng trẻ tuổi này thế?"
Không ai dám nói chuyện, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.
Rất nhiều người đều biết, người này tên là Nguyệt Như Ngữ, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là người phụ nữ đại diện cho Tôn Hạ Tứ Thần Sử, trước nay là một vị chủ nhân cực kỳ khó ở chung.
Nguyệt Như Ngữ liếm cánh môi kiều diễm ướt át, yểu điệu cười nói: "Nói thật, anh chàng này còn thật sự rất tuấn tú, tôi còn đúng là không nỡ làm gì anh ta đấy."
Giọng nói như chuông bạc truyền tới rất xa, nhưng vẫn không ai dám ngẩng đầu nhìn cô ta như cũ.
Nguyệt Như Ngữ nâng bàn tay thon dài tinh tế lên, khẽ ngoắc một cái: "Dừng lại."
Dường như người phụ nữ này chính là một con hồ ly tinh trời sinh, một nụ cười hay nhíu mày đều câu hồn đoạt phách.
Một vị lão giả đứng bên cạnh, lấy ra một chiếc kèn nhỏ, sau đó thổi lên.
Không hề có âm thanh nào vang lên, nhưng lại từng vòng sóng cuồn cuộn tràn ra từ trong chiếc kèn.
Vòng sóng lan cực kỳ nhanh, đại quân đã dừng lại.
Đại quân dừng lại, Nguyệt Như Ngữ lười biếng ngồi dậy từ trên giường, mị nhãn như tơ nhìn bóng người đang từ phía xa đi tới.
Bóng dáng Nguyệt Như Ngữ hóa thành từng luồng sương đỏ biến mất khỏi giường.
Tiêu Trần lẳng lặng đi tới, sắp đối mặt với cả triệu đại quân nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững như không, chẳng vui chẳng buồn
Đột nhiên có màn sương đỏ xuất hiện ở phía trước đường đi, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong đó, chính là Nguyệt Như Ngữ.
Tiêu Trần hơi nhướng mắt rồi lại nhanh chóng trở về biểu cảm ban đầu.
Tuy cô gái phía trước khá mạnh nhưng cũng không phải là nhân vật mạnh nhất của nhánh đại quân này.
Mục tiêu ban nãy Tiêu Trần khóa định cũng không phải là cô ta.
Nguyệt Như Ngữ chặn phía trước Tiêu Trần dùng đôi mắt hoa đào đánh giá hắn, vẻ mặt như sắp chảy nước miếng đến nơi.
"Anh giai đẹp trai ghê." Nguyệt Như Ngữ che miệng khẽ cười, mỗi cái nhăn mày con môi đều phong tình vạn chủng.
"Nếu anh giai đồng ý đi với em thì hôm nay có thể tránh được đại kiếp nạn sinh tử đấy."
Nguyệt Như Ngữ nũng nịu nói, ngữ điệu chứa đầy yêu thương tha thiết.
Tiêu Trần nghiêng đầu, âm thanh vỡ vụn khủng khiếp từ phía trên truyền đến.
Nguyệt Như Ngữ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thì thoáng cái sắc mặt đã xanh lè.
Trên không trung xuất hiện một khe nứt cực lớn, đen nhánh vắt ngang trời cao. Không những thế mà nó còn liên tục mở rộng, giống như muốn cắn nuốt cả thiên địa.
"Đao Trủng Thiên Chinh."
Tiêu Trần chắp tay sau lưng, tâm trạng không hề có chút dao động nào, từng bước từng bước đi về phía cô gái.
Trời đêm đỏ như máu đột nhiên tối sầm không còn chút ánh sáng, một thanh đoạn đao đen nhánh xuất hiện từ trong khe nứt rồi lập tức bay thẳng tới phía sau Tiêu Trần.
Khoé mắt Tiêu Trần chỉ hơi liếc sang mà Nguyệt Như Ngữ đã không nhịn được, toàn thân bỗng phát run.
Cặp mắt hờ hững ấy khiến trong lòng cô ta sinh ra nỗi sợ hãi khôn cùng.
"Hoàn toàn không thể cảm ứng được bất kỳ khí tức gì trên người thiếu niên này nhưng sao hắn lại có thần uy như vậy chứ."
Nguyệt Như Ngữ vẫn không hiểu lắm nhưng trong ánh mắt lập tức loé lên ánh sáng kỳ lạ.
Nhìn Tiêu Trần từ từ đến gần, Nguyệt Như Ngữ hóa thành làn gió mát tiêu tán.
Tiêu Trần cũng không có ý định ra tay với Nguyệt Như Ngữ bởi vì cô ta quá yếu. Tuy là đại năng đến Thần Nhất Cảnh nhưng ở trong mắt Tiêu Trần thì chẳng qua là gà đất chó sành mà thôi.
Nguyệt Như Ngữ trở lại trong đại quân, nhìn phía sau rồi che miệng cười: "Nô gia đi trước đây, Nguyệt Hổ đại nhân từ từ chơi đi nhé!"
"Cô dám." Một bóng người cao lớn bước ra từ phía sau đại quân.
Bóng người cao lớn này ầm ầm hạ xuống giường, chớp mắt một cái là chiếc giường lớn đã chia năm xẻ bảy.
Đây là một gã đàn ông trung niên, nhìn sơ thì thấy rất là chất phác.
Nhìn thấy gã trung niên này, những người xung quanh lập tức quỳ xuống.
"Tôn Giả nói cô tâm tư bất định có thể sẽ phản bội, bây giờ cô lại lâm trận bỏ chạy. Quả nhiên là Tôn Giả không nói sai."
Khí thế toàn thân gã trung niên tăng vọt. Nhìn tư thế kia giống như chỉ cần Nguyệt Như Ngữ dám chạy thì sẽ giết cô ta ngay tại chỗ.
Không biết Nguyệt Như Ngữ lấy từ đâu ra một cây quạt màu hồng, bên trên vẽ rất nhiều hoạ tiết hoa đào.
Nguyệt Như Ngữ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, cười duyên nói: "Nguyệt Hổ đại nhân, ngài nói gì thế. Tôi đối với Tôn Giả rất là chân thành đấy nhé!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận