Sau khi Tam Độc lão nhân nở nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, đứng ở nơi đó không phát ra tiếng động, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nứt nẻ của mình.
Không ai muốn đối phó với một kẻ già như vậy bởi vì bạn không bao giờ biết ông ta đang suy nghĩ gì.
Bạch Lý Huyền cảm thấy nhàm chán, nhún vai hỏi: "Cổ Lão, trước đây ông rất hứng thú với việc thu thập tin tức tình báo, sao lần này không có chút nào hữu dụng thế?"
Tam Độc lão nhân hơi ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu khẽ nheo lại, thanh âm khàn khàn vang lên.
"Cậu có biết tại sao mấy lần trước chúng ta thất bại không?"
Bách Lý Huyền bĩu môi khinh thường nói: "Vận số của bọn hắn đã hết mà thôi, cộng thêm lần trước hàng rào bị chặn kịp thời, lúc này mới thất bại trong gang tấc. Lần này thì khác, hàng rào vỡ vụn chạy xuyên qua một tinh hà, để xem bọn hắn dùng cái gì để chắn đây."
"Vận số, khặc khặc khặc..." Nụ cười của Tam Độc lão nhân khiến cho da đầu mọi người đều cảm thấy tê dại: "Đã nhiều năm như vậy, còn có người tin tưởng vận số à?"
"Ồ?" Bách Lý Huyền âm dương quái khí cười nói: "Vậy thì Cổ Lão, ông có thể giải thích đôi chút nghi hoặc được không?"
Tam Độc lão nhân cúi thấp đầu, khiến cho người ta không nhìn rõ vẻ mặt của ông ta, chỉ có nếp nhăn tràn đầy trên mặt đang không ngừng run run.
Tam Độc lão nhân chậm rãi nói: "Lão phu đã từng cho rằng vận số của bọn hắn đã hết. Dù sao người tu hành vẫn luôn tin hai chữ vận số."
"Nhưng mà lão phu tổng kết lại. Sở dĩ nguyên nhân mấy lần trước thất bại trong gang tấc, ngoại trừ việc hàng rào bị mở ra quá nhỏ, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hai chữ nhân tính."
"Nhân tính?" Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ khó hiểu, ngoại trừ Bách Lý Huyền nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ cẩn thận ra cái gì.
"Nhân tính là phức tạp nhất, khặc khặc." Tam Độc lão nhân cười, như thể đang nói một điều gì đó rất chi là thú vị.
"Cổ Lão có thể giải thích rõ ràng hơn được không?" Nho Sinh có năng lực ký sinh cúi đầu cung kính.
Tam Độc lão nhân ngẩng đầu nhìn Nho Sinh há miệng thật lớn, cái miệng không có răng nhìn như một cái lỗ đen ăn tươi nuốt sống người khác.
Nho Sinh lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh ngay lập tức toát ra.
"Các cậu không có nhân tính, các cậu chỉ có thần tính và thú tính, cho nên các cậu không hiểu."
Tam Độc lão nhân nói, lại cúi đầu xuống, Nho Sinh liền thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy lần trước, lão phu đã phái rất nhiều người đi thu thập thông tin tình báo, xúi giục nổi dậy, thế nhưng kết quả lại đánh rắn động cỏ. Để cho bọn hắn cảm giác nguy cơ, khiến bọn hắn bắt đầu đoàn kết lại."
Khi hàng rào bị phá vỡ, điều chờ đợi chúng ta là một đại quân trên dưới một lòng, hơn nữa hàng rào bị phá quá nhỏ khiến quân ta không thể nào áp sát được. Cậu nói xem, làm sao chúng ta có thể thắng được?"
"Chuyện này... Chuyện này thì liên quan gì đến nhân tính?" Nho Sinh vẫn có chút ngu người.
Tam Độc lão nhân nhàn nhạt giải thích nói: "Nhân chi sơ, tính bản ác, khặc khặc".
"Nhân tính là một thứ rất phức tạp. Có thể vừa thiện vừa ác. Có thể tham sống sợ chết, cũng có thể xả thân vì nghĩa."
"Và con người, khi đối mặt với kẻ thù chung, đa số luôn hy sinh mạng sống của mình vì chính nghĩa."
"Cho nên!" Bạch Lý Huyền tiếp lời: "Lần này ông dứt khoát không làm cái gì cả, cũng không kích thích người của bọn họ bùng nổ."
"Đúng vậy." Tam Độc lão nhân gật đầu: "Đôi khi không làm gì tốt hơn nhiều so với thứ gì cũng làm."
"Con người ấy à, trời sinh vẫn luôn là ác, trẻ em nghiền nát đàn kiến chỉ để mua vui; trẻ em giật cánh của chim chóc chỉ vì tò mò...
Bọn chúng cần người dạy dỗ, cần người dẫn dắt, nếu không có hai thứ này, kỳ thực, bọn chúng không khác gì thần, ma, thú cả."
Tam Độc lão nhân nói xong, dứt khoát nhắm mắt lại, không để ý tới mọi người nữa.
"Rất chi là thú vị." Bách Lý Huyền cười gật đầu, nhưng lời nói lại chuyển ngoặc: "Tôi vẫn không tin, ông không làm gì cả."
Nói không lão độc vật này không sắp xếp cái gì, Bách Lý Huyền đánh chết cũng không tin.
"Không cần quá nhiều quân cờ, nắm phần thắng trong tay là đủ." Tam Độc lão nhân nhắm mắt lại lắc đầu, không muốn dây dưa vấn đề này nữa.
Bách Lý Huyền trêu chọc: "Lão già này ngay cả chúng ta cũng không tin."
Đúng lúc này, trong quốc gia hắc ám, đột nhiên vang lên một âm thanh kinh thiên động địa, âm thanh uy nghiêm hùng tráng không hòa hợp với thế giới hắc ám quỷ dị này.
Nghe thấy thanh âm này, vẻ mặt tất cả những người trên đại điện đều trở nên nghiêm túc, vương sắp tỉnh lại rồi.
"Này, lão già, ông có biết chủ thượng trông như thế nào không?" Trong không khí nghiêm túc và trang trọng, Bách Lý Huyền len lén quay đầu nhìn về phía Tam Độc lão nhân.
Tam Độc lão nhân lắc đầu: "Không biết, chủ thượng chưa bao giờ lộ ra chân thân."
"Này, ông nói xem." Bách Lý Huyền tò mò nói: "Con mắt đó không phải là một phần chân thân của chủ thượng à? Nếu như vậy thật thì chủ thượng có thể lách thẳng qua, đè ép cái tinh không kia không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận