Trương Bác thấy vẻ chọc ghẹo của Tiêu Trần thì thật sự không có lòng tin: "Tiền bối, sao ngài không giết tôi."
Tiêu Trần ngây ra nhìn Trương Bác: "Bổn đế có phải ma quỷ đâu, sao có thể giết người lung tung được."
Mọi người nhìn về phía thi thể không đầu trên mặt đất: 'Tin ngài mới có quỷ. '
"Hơn nữa tôi cảm thấy kỳ phẩm của ông tốt vô cùng. Ông là người đầu tên chơi xong ván cờ mới trở mặt với tôi. Mấy tên trước đó chỉ cần bổn đế đi một bước đã kêu đánh kêu giết, không có chút nhân phẩm nào."
Trương Bác mồ hôi đầy đầu: 'Nếu không phải tôi đoán chắc chắn đánh không lại cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi. '
"Lão già, đi chuyển hết Tử Ngọc nhà ông ra đây, đừng nghĩ đến chuyện che giấu nha! Tôi mà phát hiện ra, tôi đánh nổ đầu chó nhà ông."
Trương Bác lau mồ hôi trên trán, nhanh như chớp chạy đi không có bóng dáng.
Đồ Tể và Huyết Nương Tử nhìn thi thể không đầu dưới đất, trong lòng cảm khái. Một tuyệt thế cao thủ trong mắt người đời cứ vậy bị người ta cắt đầu, chết tại nơi quỷ quái này.
Trương Bác ôm một cái rương nhỏ trở lại, đằng sau còn có một đám người đi theo.
Khi đám người kia thấy thi thể không đầu ở cửa động thì đều hít sâu một ngụm khí lạnh, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Động chủ Thiên Tà Động không chỉ là cao thủ Du Dã Cảnh, còn là một quân cờ nhà họ Lữ bố trí tại sông Tịch Tịnh, vậy mà bây giờ cứ như vậy đã đi đời, còn chết rất thảm.
"Câm miệng."
Trương Bác quát lớn, tiếng nghị luận sau lưng ông ta lập tức im bặt. Xem ra ông ta rất có uy nghiêm tại Thiên Tà Động này.
Trương Bác giao rương nhỏ cho Tiêu Trần: "Tiền bối, đây là toàn bộ Tử Ngọc của Thiên Tà Động."
Tiêu Trần nhận thùng ước lượng, vừa lòng gật đầu.
Tiêu Trần vỗ vỗ bả vai Trương Bác, lần này làm Trương Bác sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác luôn.
Thấy Trương Bác sợ như con gà chíp, khóe mắt Tiêu Trần giật giật: "Khẩn trương cái gì, bổn đế cũng không phải ma quỷ."
"Không... không khẩn trương, chủ yếu là do khí chất vương giả của tiền bối quá mức mãnh liệt, làm cho tiểu nhân lạnh run."
'Vô sỉ. ' Đây là tiếng lòng mọi người ở đây.
Tiêu Trần nhảy về đại thụ, nhìn đám loạn thạch xung quanh, suy nghĩ một chút hỏi Trương Bác: "Có bao nhiêu tảng đá thế này?"
Trương Bác nhìn đống đá, khom lưng cung kính đáp: "Tiền bối, loại đá này chỉ có quanh Thiên Tà Động, số lượng sẽ không nhiều."
Tiêu Trần gật đầu: "Về sau chỗ này là của ông, giao cho ông một nhiệm vụ, thu thập toàn bộ số đá này lại."
Trương Bác chính là kẻ tinh ranh, không hỏi nguyên nhân, luôn miệng đồng ý.
Tiêu Trần đứng trên đại thụ nhìn về phía xa xa, lại xem Lạc Huyền Tư ngu ngơ bên người, quyết định vẫn nên đi về xử lý chuyện Lạc Huyền Tư trước rồi lại nói sau.
Đồ Tể chân chó nhận rương nhỏ trong tay Tiêu Trần: "Sao có thể để đại nhân làm việc nặng như vậy được! Giao cho tôi là được rồi."
Huyết Nương Tử hèn mọn nhìn Đồ Tể, Đồ Tể không thèm đếm xỉa chút nào, thậm chí còn dào dạt đắc ý chuyển rương.
Đồ Tể hạ quyết tâm nhất định phải dán cái đùi này rồi. Một cao thủ Du Dã Cảnh mà tùy tiện nói giết là giết, còn đi đâu tìm cái đùi to như vậy nữa.
Đại thụ ngược dòng mà lên, bước trên đường về.
Sông Tịch Tịnh ban đêm khủng bố mà thần bí như trước.
Dưới chân một tòa núi Chết neo một con thuyền nhỏ trên thuyền không có ai.
Một trản đèn lồng màu xanh biếc như ma trơi cắm ở đầu thuyền, tựa như chỉ đường cho vong hồn về nhà.
Cạnh núi Chết có một đoạn cầu thang uốn lượn mà lên, bậc thang rất nhỏ hẹp, khó khăn lắm mới đủ bàn chân của một người.
Đi trên cầu thang như vậy cầu căng thần kinh lên mức cao nhất, chỉ cần hơi lơ đãng là lập tức ngã xuống vách núi, toàn thân dập nát.
Lúc này, trên đỉnh tòa núi Chết này cũng đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Cảnh tượng như vậy không chút nào ăn khớp với sông Tịch Tịnh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ lạ thường.
Trên đỉnh núi là một mảnh đất trống rất lớn, tựa như có người cố ý lột bỏ đỉnh núi, sau đó để lại mảnh đất trống này.
Trên đỉnh núi có hai gian nhà gạch xanh mái ngói, thoạt nhìn đã xây từ lâu, xung quanh đều mọc lên rêu xanh biếc.
Lúc này trong căn nhà gạch xanh mái ngói này cũng vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.
Quanh nhà ngói treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, trên đèn lồng là chữ Hỷ chói mắt thật to.
Quanh nhà ngói thỉnh thoảng lại có bóng người xuyên qua, bận rộn không ngừng, cũng có tiếng cười nói từ trong phòng truyền ra thật xa.
Xem dáng vẻ là có người đón dâu.
Cách nhà ngói xa xa trong bóng đêm là mấy bóng người, cũng chính là đoàn người Lãnh Tiểu Lộ.
Bọn họ vốn muốn tiến vào khu an toàn trước khi trời tối, mà khu an toàn vùng này ngay tại đỉnh núi Chết ở đây.
Sau khi bọn họ phí sức chín trâu hai hổ tiến vào đỉnh núi này thì bắt gặp hình ảnh vui mừng náo nhiệt kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận