Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1645: Hun hun

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Thiếu niên giải thích: "Đây là Huyết Linh Vạn Thần, sẽ cung cấp chất dinh dưỡng cho thân thể mới của cậu."
"Chúng ta bắt đầu đi!" Thiếu niên có chút không kịp chờ đợi tiến đến trước mặt Tiêu Trần.
"Chờ đã," Tiêu Trần đưa ngăn lại động tác của thiếu niên, hỏi: "Thân thể cải tạo cần thời gian bao lâu?"
Thiếu niên chớp mắt to suy nghĩ một chút nói: "Phải hoàn toàn hấp thu năng lượng của Huyết Linh Vạn Thần, đại khái cần trên dưới năm trăm ngày."
Dùng năm trăm ngày đổi thân thể võ thần mạnh hơn cả Bất Bại Kim Thân, không có ai sẽ cảm thấy này buôn bán thiệt thòi, Tiêu Trần cũng không ngoại lệ.
Tiêu Trần gật đầu nói: "Tôi có một số việc muốn xin một chút."
"Ừ, cậu nói đi." Thiếu niên không chút do dự đáp ứng.
"Giúp tôi chiếu cố tốt con hồ ly và con nhóc kia." Tiêu Trần chỉ Lưu Tô Minh Nguyệt đang nằm ngáy o o trên đồ và hồ ly nằm bên cạnh.
"Mặt khác nếu có thể, giúp tôi tìm một con hồ ly trên mặt có bớt hồ điệp, là công."
Mục đích Cửu Vĩ Yêu Hồ tới đây đúng là tìm kiếm đệ đệ thất lạc của mình, Tiêu Trần nghĩ với tư cách minh hữu mình cần phải để ý một chút.
"Yên tâm đi, tôi nhớ kỹ rồi." Thiếu niên vui vẻ gật đầu.
"Cuối cùng, trong tu sĩ sống sót lúc trước, bên trong có một số nữ tính, ngài hao chút tâm thần, tách nam nữ ra."
Sở dĩ Tiêu Trần có yêu cầu như vậy, là vì Tiêu Trần hiểu rất rõ cái ác của con người.
Trong hoàn cảnh phong bế không có bất kỳ hi vọng như vậy, liệt căn của nhân tính sẽ bộc phát với trình độ lớn nhất.
Không có tu vi, nữ tính sẽ trở thành quần thể yếu thế, nếu như mặc kệ, không biết sẽ xảy ra chuyện buồn nôn gì.
"Ai," Thiếu niên bất đắc dĩ gật đầu: "Không rõ, vì sao cậu phải quan tâm những côn trùng kia như vậy."
Tiêu Trần cười không có trả lời.
"Chuẩn bị sẵn sàng, sẽ rất thống khổ." Thiếu niên đi tới cạnh thùng gỗ, chậm rãi rót nước vô định trong hộp ngọc vào trong thùng gỗ.
Tiêu Trần gật đầu, đời này ăn không biết bao nhiêu là khổ, cũng không kém lúc này
Nước vô định màu đen bị đổ vào trong thùng gỗ, nhìn qua chỉ có một chén nhỏ, nhưng sau khi mở ra hộp ngọc lại đột nhiên tăng vọt.
Trong nháy mắt, đã tăng tới nửa thùng.
Tiêu Trần còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã truyền đến một cảm giác đau đớn không thể nói rõ.
Tiêu Trần theo bản năng nhìn nửa người dưới bị ngâm trong nước vô định của mình.
Máu thịt đã biến mất, chỉ còn lại có bạch cốt trơn bóng như ngọc, mà bạch cốt lúc này cũng đang chậm rãi bị cắn nuốt.
Một chút ánh huỳnh quang màu xanh nhạt, bay ra từ trong nước vô định, nhan sắc xinh đẹp dường như đom đóm trong đêm tối.
Cho tới giờ khắc này, đau đớn chân chính mới bộc phát.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy đầu co quắp một trận, hai tay không tự chủ giữ chặt mạn thung.
Móng tay Tiêu Trần trong nháy mắt lật lên, lộ ra bạch cốt âm u, thế nhưng cảm giác đau dớn tay đứt ruột xót, cũng không có cách nào dời đi sự thống khổ do nước vô định mang tới!
"A..." nhìn bộ dạng Tiêu Trần đau đớn như vậy, thiếu niên rên rỉ một tiếng thật dài, vẻ mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm Tiêu Trần, khẽ nhếch miệng không ngừng chảy nước bọt trong suốt.
Thiếu niên dường như chịu đựng không nổi, ngồi xổm người xuống, toàn thân điên cuồng run rẩy, tựa hồ đạt đến cao trào.
Nhìn thiếu niên như vậy, trong lòng Tiêu Trần điên cuồng chửi rồi.
"Mẹ mẹ mẹ nó anh đang làm gì thế?" Tiêu Trần đau mồm miệng không rõ.
"Phù phù..." thiếu niên thở hổn hển, từ từ ngẩng đầu.
Thiếu niên đầy mắt huyết hồng, trên khắp mặt đều là đỏ mặt, nhìn qua điên cuồng hơn bình thường.
Thiếu niên đột nhiên đứng dậy, dùng tay nhẹ ôm lấy mặt của Tiêu Trần.
"Loại cảm giác này, loại cảm giác này chưa từng có, thực sự quá tuyệt vời." Thiếu niên thở dốc từng hồi từng hồi.
"Định mệnh, định mệnh, định mệnh..." Tiêu Trần liên tiếp rống lên mười mấy từ định mệnh, có thể tưởng tượng được, tâm trạng bây giờ khó tả cỡ nào.
Nhưng kế tiếp, chuyện thiếu niên làm suýt chút nữa thì khiến Tiêu Trần qua đời tại chỗ.
Thiếu niên đang cầm mặt của Tiêu Trần, lại có thể dần dần dán miệng tới, xem vậy như là muốn hôn Tiêu Trần.
"Đừng mà đại gia, cầu van anh, con mẹ nó anh chớ làm loạn, ông đây muốn chém chết mi."
Ở dưới sự kích thích của thiếu niên, cảm giác đau đớn ấy Tiêu Trần thế mà cũng không cảm giác được, điên cuồng giãy dụa.
Thế nhưng sức lực thiếu niên to lớn vô cùng, Tiêu Trần như bị thanh sắt nhỏ bị kìm nhổ đinh kẹp lại, căn bản không thể động đậy.
Mắt thấy sắp hôn lên miệng nhỏ đỏ hồng của thiếu niên, Tiêu Trần dứt khoát bất chấp tất cả.
Nếu không thể tránh né, ít nhất phải nắm giữ quyền chủ động, Tiêu Trần ngoác miệng ra, cắn một cái vào môi dưới của thiếu niên.
"Xúc cảm mềm mại, có vẻ cũng rất tốt."
"Định mệnh, con mẹ nó mình đang suy nghĩ cái gì." Tiêu Trần mắng bản thân một câu, miệng vừa dùng sức, cắn mạnh.

Bình Luận

0 Thảo luận