Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2036: Nhân tính phức tạp (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
"Đừng có nói xằng nói bậy." Tam Độc lão nhân đột nhiên mở mắt ra, lão già vẫn luôn không có dao động cảm xúc, đột nhiên bộc phát ra lửa giận.
Bách Lý Huyền cũng sợ hết hồn, lão già này cho dù bạn có giết sạch cả nhà ông ta thì ông ta cũng không hề nhướng mi, bây giờ chỉ nói đùa có tí xíu mà phản ứng lại lớn như vậy.
"Được rồi, được rồi, được rồi, ông đây chỉ đùa một chút thôi cũng không được à." Biết mình đã đụng vào vảy ngược của Tam Độc lão nhân, Bách Lý Huyền cũng không dám lầm ba lầm bầm nữa.
Đúng vào lúc này, con mắt gần như bao trùm toàn bộ thế giới hắc ám kia đột nhiên phát ra một tiếng răng rắc.
"Quỳ xuống, quỳ xuống." Tam Độc lão nhân kích động đến nổi giọng nói cũng thay đổi, vội vàng kêu mọi người quỳ rạp xuống đất.
Ngay cả một kẻ bất cần đời như Bách Lý Huyền cũng cung kính quỳ xuống, đối với bọn hắn, chủ thượng mới là tất cả.
Thời gian trôi qua từng chút một, ở trong đôi mắt to lớn vô biên xuất hiện một vết nứt dài hẹp.
Các vết nứt lan rộng ra như mạng nhện, chẳng mấy chốc những vết nứt nhỏ đã hiện đầy cả con mắt.
"Oành!"
Khi mảnh vỡ đầu tiên thoát ra khỏi nhãn cầu, toàn bộ dị vực bừng sáng lên với ánh sáng vàng, thực sự thần thánh không tỳ vết.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong con mắt vỡ vụn, sau đó bàn tay này hơi dùng sức, một thiếu niên nhẹ nhàng bật ra.
Thiếu niên mặc trường bào trắng tinh, khí chất lạnh lùng ẩn chứa một sự đẹp đẽ hoa lệ không thể nhìn lên.
Điều quan trọng nhất là tướng mạo của thiếu niên này giống hệt Tiêu Trần, không có một chút khác biệt.
Mặc dù thiếu niên có khí chất đẹp đẽ hoa lệ, dung mạo tuấn tú, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trống rỗng.
Đôi mắt to nhưng vô hồn, không có một chút ánh sáng, tạo cho người ta cảm giác là một thể xác không có hồn.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình, hồi lâu không nhúc nhích.
Mãi đến khi con mắt to lớn bắt đầu nứt ra văng tung tóe lần thứ hai, thiếu niên mới chậm rãi thu tay lại, đặt ra sau lưng.
Nhìn con mắt vỡ nát, thiếu niên khẽ gật đầu.
Sau đó, dị biến bỗng xuất hiện, ánh mắt to lớn vô biên bắt đầu tan rã với tốc độ ngày càng nhanh.
Những mảnh vỡ nứt toác kia không hóa thành tro tàn mà tụ tập lại một chỗ, không ngừng nén chặt.
Toàn bộ thời gian nứt vỡ kéo dài khá lâu.
Và những mảnh vỡ kia cuối cùng cũng bị nén lại thành một quả cầu đen có kích thước bằng nắm tay.
Thiếu niên nhìn quả cầu đen, gật đầu một lần nữa.
Như thể nhận được mệnh lệnh, quả cầu đen đi tới phía sau lưng thiếu niên, cuối cùng dừng lại cách thiếu niên một xích (0,33m).
"Răng rắc..."
Quả cầu đen đột nhiên phát ra một tiếng nứt vỡ, sau đó quả cầu đen chậm rãi nứt ra từ giữa, một con mắt hắc bạch phân minh mở ra.
Con mắt này chuyển động, như thể đang truyền đạt một tin tức nào đó đến thiếu niên, ngay sau đó con mắt lại im lặng, không có động tĩnh gì nữa.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên đều có biểu cảm giống nhau, chính là không có biểu cảm gì.
Như thể mọi thứ xảy ra không liên quan gì đến hắn ta, không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc thay đổi nào trên người hắn ta.
"Chủ thượng..."
Lúc này, một giọng nói già nua run rẩy truyền vào tai thiếu niên.
Trong giọng nói run run mang theo một niềm vui sướng khôn tả.
Thiếu niên có vẻ phản ứng hơi chậm chạp, giọng nói già nua truyền đến một lúc lâu sau thiếu niên mới cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, bóng dáng thiếu niên đột nhiên xuất hiện trong đại điện.
"Cung nghênh chủ thượng."
Tất cả mọi người trong đại điện không chút chần chờ cúi đầu thực hiện đại lễ ba quỳ chín lạy.
Chưa chắc có thể gặp đại lễ như vậy trong toàn bộ tu hành giới.
Người tu hành là một nhóm người nghịch thiên mà đi. Coi trọng chính là mệnh ta không do trời, cả đám đều là những kẻ kiệt ngạo bất tuần.
Muốn người tu hành quỳ lạy đại lễ còn khó hơn là lấy tính mạng bọn họ nữa.
Thế nhưng ở nơi này, những tu sĩ cấp cao nhất này không chỉ quỳ lạy, mà còn thực hiện đại lễ ba quỳ chín lạy.
Có thể thấy rõ uy vọng của thiếu niên ở dị vực này.
Thiếu niên nhìn đám người đang quỳ rạp trên mặt đất không nói gì, có lẽ cũng không biết nên nói cái gì.
Sau khi đợi một lúc lâu, cuối cùng Tam Độc lão nhân tràn đầy lo lắng, hơi ngẩng đầu lên.
"Chủ thượng..."
Tam Độc lão nhân khẽ hô lên một tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng, so với lúc trước tưởng chừng như hai người.
Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên nghiêng cổ, trong đôi mắt trống rỗng có chút nghi hoặc.
Nhìn thấy phản ứng của thiếu niên, Tam Độc lão nhân vui mừng khôn xiết, vẻ mặt càng trở nên khiêm tốn cung kính.
"Chủ thượng, lão nô chính là con côn trùng đó đây." Tam Độc lão nhân nhẹ giọng nói.
...
Tam Độc lão nhân có mối quan hệ rất sâu xa với thiếu niên.
Năm đó, Tam Độc lão nhân chỉ là một con độc trùng nho nhỏ, trải qua thời gian ăn bữa hôm lo bữa mai.

Bình Luận

0 Thảo luận