Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1005: Tiền căn hậu quả của Xích Triều

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Ánh mắt của bọn nó không hề đỏ đậm, tính khí cũng không nóng nảy, ảnh hưởng của Xích Triều hình như đã biến mất.
Tiêu Trần ma tính vẫy tay từ biệt Ma Thôn, lần gặp mặt tiếp theo sẽ là lần cuối cùng.
Năng lực lĩnh vực kinh khủng của Tiêu Trần ma tính thực sự quá nghịch thiên, không có khả năng sử dụng một cách không hạn chế.
Ba lần, tối đa sử dụng ba lần.
Đây đã là lần thứ hai sử dụng "Người chết trở về" rồi, lần gặp lại tiếp theo, sẽ là vĩnh biệt.
Tiêu Trần ma tính mong muốn ngày này, vĩnh viễn đừng tới.
Tiêu Trần ma tính ngẩng đầu, nhìn hư không xa xôi.
Ngày ấy, chỉ sợ sẽ không lâu lắm.
Một cái chữ nhỏ tinh quái, đột nhiên nhảy lên vai Tiêu Trần ma tính.
Lại là cái chữ trên người Dao Túc Thanh lúc trước kia.
Cũng không biết là lúc nào, tiểu gia hỏa này lại có thể chui ra khỏi người Dao Túc Thanh.
Theo suy đoán của Tiêu Trần ma tính, hẳn là thời gian trôi qua, hơn nữa giam cầm của mình với Dao Túc Thanh.
Mới khiến cho tiểu gia hỏa này, có cơ hội thoát khỏi ống chế của Dao Túc Thanh kh đi.
Cái chữ nhỏ này, khác với những cái khác mà Tiêu Trần ma tính nắm trong tay, nó rất có linh tính, như một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách.
Nó không ngừng lăn lộn trên vai Tiêu Trần ma tính.
Hai cái tay nhỏ bé, thường thường đụng vào mặt Tiêu Trần ma tính.
Thế nhưng vừa tiếp xúc, đôi bàn tay nhỏ nọ lại lập tức thu về.
Dáng vẻ muốn gần gũi nhưng lại sợ sệt ấy, khiến tâm trạng của Tiêu Trần ma tính tốt hơn một tí.
Tiêu Trần ma tính phất tay, năm chữ nhỏ khác cũng đều đi ra.
Chúng nó vây quanh chữ nhỏ mọc ra tay chân, vui vẻ bật nhảu.
Rất nhanh chữ nhỏ mọc ra tay chân đã xác lập vị trí lão đại của mình.
Nó mang theo năm cái chữ nhỏ khác, giống như một đội quân tuần tra, luồn lên nhảy xuống ở trên người Tiêu Trần ma tính, dường như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Tiêu Trần ma tính.
"Ê a! Ê a!"
Chữ nhỏ mọc ra tay chân nhảy nhót đến bên tai Tiêu Trần ma tính, không ngừng kêu lên.
Tiêu Trần ma tính lặng lặng nghe, đi từ từ hướng đại bạo diễm.
Rất nhanh, Tiêu Trần ma tính hiểu được một chuyện.
Thì ra người khởi xướng Xích Triều, chính là tiểu gia hỏa này.
Mà năng lực của nó, là đầu độc sinh linh, sử dụng cho mình, đây là khởi nguồn của Xích Triều.
Mà nó còn có một năng lực, chính là mở cánh cửa của dị không gian đích, triệu hồi ra các loại động vật ly kỳ cổ quái.
Nó ở trong hư không lơ lửng không biết bao lâu, đột nhiên có một ngày gặp phải Dao Túc Thanh.
Dao Túc Thanh thế mà lại có thể trò chuyện với nó, điều này làm cho tiểu gia hỏa vui vẻ không thôi.
Dao Túc Thanh đáp ứng giúp nó tìm tiểu đồng bọn của nó, mà nó thì giúp Dao Túc Thanh thu thập Hủy Diệt Chi Khí.
Chữ nhỏ không phân thiện ác, cứ như vậy ăn nhịp với Dao Túc Thanh lòng dạ rắn rết.
Mỗi khi qua một đoạn thời gian, chữ nhỏ sẽ chế tạo Xích Triều, giúp đỡ Dao Túc Thanh thu thập Hủy Diệt Chi Khí.
Mà chờ Dao Túc Thanh tiêu hóa hết Hủy Diệt Chi Khí đó, Xích Triều mới lại bắt đầu.
Cứ như vậy vòng đi vòng lại, không dứt.
Thế nhưng nó vẫn không có tìm được tiểu đồng bọn chủa mình, cho đến khi gặp Tiêu Trần ma tính.
Chữ nhỏ không phân thiện ác cũng không biết cái gì là phản bội, không chút do dự đầu nhập vào vòng tay của Tiêu Trần ma tính.
Chữ nhỏ tức giận nói, nói Dao Túc Thanh nọ chính là một tên lừa đảo.
Cuối cùng nó quơ quơ hai tay trống rỗng của mình.
"Ê a! Ê a!"
"Ngươi thích đao?" Tiêu Trần ma tính nhìn chữ nhỏ, nhẹ nhàng cười.
Tiêu Trần ma tính nhớ kỹ, lúc mới gặp tiểu gia hỏa này, tay nó xách theo một cây đao màu máu đỏ.
Thế nhưng sau khi bị Dao Túc Thanh hấp thu hết lực lượng, cây đao kia lại biến mất.
"Ê a! Ê a!"
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng điểm một cái trên tay nó, một cây đao màu đen, chậm rãi xuất hiện ở trong tay nó.
Thân đao cổ xưa, mang theo sự lắng đọng của năm tháng cổ xưa.
Chữ nhỏ quơ đao, vui vẻ kêu lên.
Chữ nhỏ khác nhìn thấy một màn này, tất cả đều nhảy tới trước mặt Tiêu Trần ma tính, ê ê a a nói.
Có lẽ là kiếm được chỗ then chốt, có lẽ là đại ca đi đầu chỉ điểm.
Những tiểu tử này, lắc lắc lắc lắc, đều mọc ra tay chân.
Tuy rằng mấy chữ nhỏ đó không biểu đạt rõ ý nghĩ của mình, thế nhưng Tiêu Trần ma tính biết chúng nó nghĩ muốn cái gì.
Tiêu Trần ma tính cho mỗi cái chữ nhỏ một cái binh khí.
Tuy rằng chỉ có sáu tiểu gia hỏa, thế nhưng đao thương kiếm kích lại không thiếu cái nào.
Mấy tiểu tử kia, vui vẻ quơ binh khí của mình, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Nhìn mấy tiểu gia hỏa ngây thơ đáng yêu, Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng nói: "Từ hôm nay trở đi, ta dạy cho các ngươi cái gì phải làm, cái gì không nên làm."
Tiêu Trần ma tính cũng không nói dạy chúng nó thiện ác.
Đó là bởi vì ở trong lòng Tiêu Trần ma tính, cũng không phân chia rõ thiện ác.

Bình Luận

0 Thảo luận